Tống Y

Chương 167 : Cấp chứng của đại tiểu thư

Ngày đăng: 19:19 18/04/20


Hàm Đầu nói: "Đúng vậy, lúc trước chưa từng thấy sư tổ thi triển thần kỹ ngoại khoa, hiện tại mới biết sư tổ thì ra cũng có thần kỹ ngoại khoa giỏi như vậy. Sư phụ nếu biết nhất định sẽ cao hứng lắm đó!"



Trong lúc hắn đang nói thì nghe thấy ngoài cửa có người gọi: "Sư phụ! Sư phụ người có ở đây không?" Nghe giọng nói chính là của Tiền Bất Thu.



Mọi người đưa mắt nhìn, chỉ thấy ngoài cửa có mấy chiếc xe ngựa đang đỗ, còn có cả kiệu. Tiền Bất Thu từ một cỗ xe ngựa nhảy xuống, giọng nói rất gấp gáp: "Sư phụ, sư phụ có đây không?"



Đỗ Văn Hạo nghe thấy có vẻ không ổn, vội vàng trả lời: "Ta ở đây, sao thế?"



Tiền Bất Thu mừng rỡ, quay đầu lại nói vọng vào một chiếc xe đang đỗ ở cửa: "Mau lên, đỡ người xuống đi!" Rồi lập tức quay lại nói với Đỗ Văn Hạo: "Sư phụ, có người bị đau bụng rất nặng, ta cũng không có biện pháp, mang tới nhờ sư phụ xem!"



Mấy người ở ngoài cửa nhanh tay nhanh chân vội vàng khênh một chiếc giường mềm từ trên xe xuống, đưa vào trong dược phô, đặt ở phòng lớn. Mấy người này hông đeo loan đao, vừa bước vào đã lớn tiếng đuổi tất cả những bệnh nhân ở trong đại sảnh đi.



Những bệnh nhân này sợ đến nỗi giống như chim sợ cành cong ôm đầu chuồn khỏi đại sảnh, đứng ở bên đường đối diện xem nhiệt náo.



Đỗ Văn Hạo từ dáng vẻ của người hầu và sự tinh xảo hoa lệ của chiếc giường mềm là biết người vừa đến tuyệt đối không tầm thường, chỉ là giường mềm treo màn mỏng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một chiếc chăn cẩm tú màu đỏ ở bên trong và một thân hình nhỏ nhắn đang nằm trong chăn, ôm bụng lăn lộn kêu thảm, tiếng rên rỉ thập phần thống khổ, tuy nhìn không rõ người, nhưng nghe giọng là biết đó là nữ.



Một quý phụ trung niên ăn mặc hoa lệ từ trên chiếc xe ngựa đi sau cỗ kiệu nhỏ bước xuống, một đám nha hoàn theo sau, tiền hô hậu ủng khóc lóc vén quần bước vào.



Tiền Bất Thu vội vàng ra đón phu nhân đó vào đại sảnh, nói với Đỗ Văn Hạo: "Sư phụ, đây chính là phu nhân của Điện tiền ty đô ngu hầu Vi Ngạn Vi đại nhân, trên giường mềm là thiên kim Vi tiểu thư của Vi đại nhân. Phu nhân, vị này chính là ân sư Đỗ Văn Hạo Đỗ đại phu của ti chức."



Điện Tiền Ty Đô Ngu Hậu tương đương với chức vị tham mưu chưởng của bộ tư lệnh cảnh bị thủ đô. Chính là võ tướng ngũ phẩm, nắm trong tay thực quyền.



Không đợi phu nhân đó nói gì, một mụ già thân hình cường tráng ở bên cạnh quay người phân phó những đới đao thị vệ: "Còn không mau đóng cửa lại!"



Đới đao thị vệ vội vàng đóng cửa lớn lại, ánh sáng trong phòng lập tức ảm đạm đi nhiều.



Quý phụ đó vừa khóc vừa hành lễ với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ đại phu, cầu xin ngài cứu nữ nhi của ta, phụ thân của nó phụng chỉ xuất kinh hành sự rồi, nữ nhi đột nhiên phát bệnh, nếu xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói với cha nó thế nào đây! Hu hu hu!"
"Ừ, hình như..., hình như từng đau..."



"Hình như cái gì? Có là có mà không là không! Nói rõ ra, biết bệnh sử thì mới có thể phán đoán chính xác bệnh chứng của ngươi! Ngươi nếu không phối hợp tốt với ta, chẩn sát sai thì đừng có trách!"



"Người ta không nhớ rõ mà... hu hu..." Vi tiểu thư co vào trong chăn rồi khóc lớn.



Lão phu lúc trước bị đá là thị nữ thiếp thân của Vi tiểu thư, vội vàng thay tiểu thư trả lời: "Đại phu, tiểu thư của chúng ta từ lúc hiểu chuyện thường bị đau bụng, có lúc đau rất kịch liệt, có lúc lại chỉ âm ỉ đau..."



"Ai bảo ngươi nói? Cút ra..." Vi tiểu thư nói, "Ối mẹ ơi..., đau quá!"



Đỗ Văn Hạo cao giọng hỏi quý phụ: "Vị quản (khoang dạ dày) của cô ta từng bị tổn thương có phải không?"



Quý phụ vừa khóc vừa nói: "Tiên sinh quả nhiên cao minh, mùa đông năm hài tử được mười tuổi, từng cùng cha ra ngoài săn bắn, gặp phải mãnh hổ nên ngựa bị kinh sợ, chạy loạn mấy dặm, rơi vào trong một vách núi nhỏ, may mà được cây cối cản lại. Khi tìm thấy nó đã là năm ngày sau, hài tử đã phải ăn gió uống tuyết rất lâu."



"Mẹ! Mẹ nói ra những cái này làm gì..., ối trời...!" Vi tiểu thư vừa khóc vừa nói.



"Được được! Mẹ không nói! Không nói nữa!"



Đỗ Văn Hạo lại nói: "Cô ta bình thường ăn uống không theo quy luật đúng không? Nói thật cho ta nghe!"



Quý phụ nói: "Vâng, sau chuyện đó, nó rất dễ đói, nhưng ăn một chút là no ngay, có lúc ăn đến trương cả bụng, có lúc một ngày không ăn cả một chén cơm nhỏ."



Tiền Bất Thu ở bên cạnh chen vào nói: "Vốn là tì vị (tì và dạ dày) nhiễm lạnh, lại thêm ăn uống không hợp lý, can khí ứ động, dạ dày bị tổn thương, trung tiêu không vận hành đúng, chẳng trách..."



Vi tiêu thư trong màn rít lên: "Còn lề mề gì nữa? Mau trị bệnh cho ta đi! Ta đau muốn chết rồi..."a