Tống Y

Chương 194 : Ngôi nhà của quỷ

Ngày đăng: 19:19 18/04/20


Thiếu nãi nãi không nhìn thấy Đỗ Văn Hạo. Sau khi nói xong những từ đó, hai mắt nàng nhắm lại, thở hổn hển.



Đỗ Văn Hạo đặt ngón tay lên cổ tay của thiếu nãi nãi. Lúc này hắn mới yên tâm khi đã bắt được mạch.



Bồ Lĩnh hỏi: “Đỗ tiên sinh, bệnh của nương tử tại hạ thế nào?”



Vốn lần này tới Đỗ Văn Hạo muốn hỏi xem trước kia thiếu nãi nãi bị bệnh gì, điều tra nguyên nhân lây bệnh cho thai nhi. Bây giờ hắn thấy thần kinh của thiếu nãi nãi bất ổn như thế, sợ rằng sẽ không thể hỏi được điều gì. Trước hết phải chữa trị khỏi bệnh tâm thần của nàng, khôi phục tinh thần, sau đó hắn mới có thể điều tra về bệnh tình của hài tử. Vì vậy Đỗ Văn Hạo nói: “Bệnh này của tôn phu nhân là do hài nhi bị bắt đi khiến nàng suy nghĩ quá độ, gan hóa hỏa, thương tâm quá mức, tâm, tỳ hư nhược. Đáng lẽ lúc ban đầu phải dùng Cam mạch đại táo thang. Nhưng bệnh của thiếu phu nhân là tâm bệnh nên ngoài uống thuốc, nhất định phải nhìn thấy hài nhi thì mới có thể chữa khỏi bệnh. Nếu không thì chữa xong bệnh lại tái phát”.



Bồ Lĩnh bi thương nói: “Mẫu thân tại hạ đã cướp hài tử đi rồi. Tại hạ hỏi mẫu thân thì bà nói đã cho người khác. Tại hạ hỏi cho ai thì bà không chịu nói. Bây giờ biết tìm ở đâu?”



Đỗ Văn Hạo nói khẽ: “Hài tử của thiếu gia đang ở tại dược đường của tại hạ”.



“Hả?” Bồ Lĩnh và lão mụ tử vừa mừng vừa sợ. Cả hai đồng thanh hỏi: “Sao nó lại ở dược đường của tiên sinh?”



Đỗ Văn Hạo trả lời: “Thì lão thái thái đưa đến cho Lận thái y trị bệnh. Lận thái y nói không chữa được nên mang tới cho tại hạ chữa trị. Bệnh của nó rất nghiêm trọng”.



“Thì ra là như vậy. Tại hạ cứ tưởng nương nương của tại hạ đã cho hài nhi đi rồi. Thì ra là tìm đại phu xem bệnh cho nó. Bệnh của nó có nặng không? Là bệnh gì vậy?”



Thiếu nãi nãi đột nhiên nổi điên, nàng gào thét: “Con của ta! Con ta ở đâu? Mau đưa ta đến đó” Nói xong nàng dứng dậy toan đi ra ngoài.



Lão mụ tử vội ôm lấy nàng khuyên giải.



Đỗ Văn Hạo nói: “Thiếu gia có thể đưa tôn phu nhân đến dược đường của tại hạ gặp mặt nhi nữ của mình. Điều này có lợi cho việc trị bệnh của phu nhân. Đồng thời tại hạ cũng thuận tiện trong việc chữa trị cho cả hai mẹ con”.



Bồ Lĩnh nói: “Cái này……… tại hạ sợ nương nương không cho phép”.




Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: “Đạo sĩ làm phép? Đã xảy ra chuyện gì?”



Bồ Lĩnh vỗ đùi: “Đúng, đúng! Đạo sĩ làm phép. Nàng không nói thì ta quên, quái lạ thật. Là thế này, khi nương tử của tại hạ hoài thai được bảy tháng, một hôm phụ mẫu tại hạ, cùng tại hạ và nương tử đi dâng hương ở đại Tướng quốc tự. Sau khi dâng hương xong ra về thì gặp một lão đạo sĩ. Lão đạo nhìn chằm chằm vào bụng nương tử tại hạ rồi nói: “Nghiệt chướng” Phụ thân tại hạ rất tức giận, hỏi lão đạo tại sao lại nói thế. Lão đạo nói nương tử tại hạ âm khí quá nặng nên có tà ma đi theo nàng, chúng đang tìm cách tiến vào bụng làm hại thai nhi. Tại hạ mắng hắn nói hươu nói vượn. Lão ta cười nhạt bảo có thể chứng minh cho chúng ta. Tại hạ hỏi chứng minh như thế nào. Lão nói ở kinh thành có ngôi nhà của quỷ, canh ba đêm nay lão ở ngoài cửa chờ chúng ta, đến lúc đó hắn sẽ khai âm mắt của nương tử để nàng có thể nhìn thấy quỷ. Nghe ông ta nói chắc chắn như thế nên chúng ta cũng tin, tối hôm đó chúng ta tới ngôi nhà đó, kết quả nương tử tại hạ nhìn thấy quỷ thật”. Truyện Tống Y



Đỗ Văn Hạo nhíu mày. Hắn hỏi Tô Hỉ Chi: “Phu nhân thực sự nhìn thấy quỷ?”



“Đúng!” Tô Hỉ Chi khẳng định: “Ông ta dẫn ta vào sân, khi đi ngang qua một cái hồ nước. Ta cảm thấy rất buồn nôn, ta liền ngồi xuống bên lối đi nôn ra. Sau khi ta nôn xong ngẩng đầu lên thì thấy phía trước có một bạch y nhân, không đầu lơ lửng trên trời, ta sợ quá ngất đi, khi tỉnh lại thì đã thấy ở nhà”.



Đỗ Văn Hạo quay đầu hỏi Bồ Lĩnh: “Thiếu gia có nhìn thấy không?”



“Tại hạ cũng thấy! Lúc đó tại hạ dìu nàng đi. Tại hạ cũng nhìn thấy một con quỷ treo cổ. Nó treo lơ lửng ngay trên hồ nước, thè lưỡi rất dài!” Bồ Lĩnh dần nhớ lại chuyện cũ, hắn vẫn còn thấy sợ hãi “Tại hạ cũng rất sợ hãi. Nhưng sau đó phụ mẫu tại hạ nói bọn họ không nhìn thấy gì. Tại hạ lúc ấy không ngất đi nhưng cũng bụm mặt không dám nhìn con quỷ đó. Phụ mẫu tại hạ vội dìu tại hạ và nương tử quay về và mời cả lão đạo đó tới nhà. Khi nương tử ta tỉnh lại vẫn sợ đến nỗi mặt mũi tái nhợt”. Truyện Tống Y



“Thiếu gia không nhìn lầm chứ?”



“Chắc chắn không nhìn lầm. Con quỷ đó bay đi bay lại trên hồ nước. Sau đó tại hạ nghe người nói ngôi nhà đó bị quỷ ám. Chủ nhân của ngôi nhà đó đã từng nhìn thấy quỷ, lũ quỷ đó còn dọa chết con trai của họ nên chủ nhân ngôi nhà đó không dám ở dọn đi chỗ khác nhưng ngôi nhà đó không bán được. Giá rất rẻ mà không ai muốn mua. Chả ai muốn mua một ngôi nhà có quỷ cả”.



“Chuyện sau đó như thế nào?”



‘Ừ. Phụ thân tại hạ hỏi lão đạo sĩ nên làm thế nào để trừ quỷ. Lão đạo sĩ nói âm khí của tại hạ cũng rất nặng nên mới nhìn thấy quỷ. Bây giờ phải trừ quỷ cho cả hai người. Lão đạo nói muốn mười vạn lượng để lập đàn trừ quỷ cho hai chúng ta. Phụ thân và mẫu thân thương lượng, nghĩ như vậy quá tốn kém. Cả hai gọi tại hạ ra nói dù nhà tại hạ có đủ tiền nhưng như vậy quá đắt. Nếu nạp thiếp cho tại hạ chỉ tốn một trăm lượng. Âm khí trong người nương tử tại hạ không cần tiêu trừ nữa mà để nạp thiếp cho tại hạ. Vì vậy phụ mẫu tại hạ mới bảo trả cho lão đạo sĩ năm vạn lượng để trừ tà cho tại hạ. Lão đạo sĩ liền làm phép trừ tà cho tại hạ rồi đi khỏi. Không ngờ hài nhi của chúng ta lại mắc bệnh. Nếu sớm biết như thế cứ để lão đạo sĩ trừ tà cho nương tử thì tốt biết mấy”.



Tô Hỉ Chi khẽ nói: “Nếu biết thiếp hoài thai một nha đầu thì một văn tiền cả hai cũng không đồng ý”.



Bồ Lĩnh sửng sốt hỏi: “Sao nàng lại nói vậy?” Nhưng khi nhớ lại thái độ của phụ mẫu khi nương tử của hắn sinh hạ nữ nhi, Bồ Lĩnh không khỏi thở dài, không nói gì nữa.