Tống Y

Chương 198 : So sánh kết quả kiểm tra

Ngày đăng: 19:19 18/04/20


Đỗ Văn Hạo hỏi: “Phan đại nhân có ý gì?”



Phan Quốc Kim nói: “Đỗ tiên sinh còn nhớ kết quả khảo hạch lần trước không?”



“Có chuyện gì vậy?”



“Mặc dù tiên sinh không muốn tiếp tục khảo hạch nhưng lão hủ vẫn ghi nhớ chuyện đó trong lòng. Lão hủ biết tiên sinh mở lớp dạy kỹ thuật đỡ đẻ cho các bà mụ. Lão hủ rất quan tâm tới việc đó nên đã phái người tham dự lớp của tiên sinh. Người đó nói tiên sinh hướng dẫn các kỹ thuật rất khác lạ. Lão hủ rất kinh ngạc, lại phái người đi điều tra tám mươi phần trăm các bà đỡ cũng nói như thế. Tất cả đều tán thưởng tiên sinh làm cho lão hủ khiếp sợ. Bây giờ nhiều bà đỡ do tiên sinh bồi đắp đã không đỡ đẻ theo thói quen cũ. Có rất nhiều người tham gia vào lớp của tiên sinh”.



Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ thảo nào các bà mụ tham gia lớp học ngày càng nhiều. Dường như thực tế đã chứng minh hắn không sai nhưng hắn cũng cảm thấy vui mừng nhưng tâm trạng cao hứng chỉ thoáng qua. Hắn gượng cười nói: “Phan cục phán đại nhân có lòng giúp đỡ. Đỗ mỗ rất cảm động”.



Phan Quốc Kim cười nói: “Đâu có. Đó là Thái y cục trọng dụng người tài thôi. Lão hủ đã báo cáo với Thái y cục Đề cử đại nhân. Đề cử đại nhân cũng rất kinh ngạc. Đại nhân quyết định mời tiên sinh làm giáo sư Thái y cục, để tiên sinh phụ trách công việc dạy học. Khoa mục cụ thể tiên sinh tự quyết định. Lão hủ cũng đã điều tra trong các giáo sư và đệ tử của Thái y cục, bọn họ cũng cực kỳ ngạc nhiên, thậm chí còn kính nể y thuật của tiên sinh. Tất cả đều nói tiên sinh không phải là người ba hoa chích chòe mà là người có chân tài thực học. Tiên sinh đã chứng minh được y thuật của mình. Tất cả đều chờ mong ngày tiên sinh quay về Thái y cục. Tất cả đều muốn thụ khóa của tiên sinh”.



So sánh kết quả khảo hạch, Đỗ Văn Hạo tin chắc hắn sẽ thắng. Nguyên nhân chủ yếu hắn từ chức ở Thái y cục là do Thái y cục phản đối, không tiếp thu tân học của hắn. Chẳng cần nhìn mặt chỉ nghe lời nói cũng biết thái độ của Phan Quốc Kim rất chân thành, không phải là khách sáo. Nếu Thái y cục thực sự mong muốn hắn quay lại giảng dạy ở đó, Đỗ Văn Hạo cũng không khó khăn gì. Hắn chắp tay nói: “Đa tạ Đề cử đại nhân và Phan cục phán đại nhân. Đỗ mỗ xin chấp nhận. Đỗ mỗ chọn dương khoa”.



Thái y cục phân thành ba chuyên ngành khác nhau: Phương mạch khoa, châm khoa và dương khoa.



Phương mạch đại khái cũng giống như nội khoa của y học hiện đại. Châm khoa chính là châm cứu, lao khoa chính là ngoại khoa. Trung y cổ đại dương khoa chủ yếu điều trị vết lở loét, phù thũng, tổn thương do ngã, vết thương do đao kiếm. Bởi vì dương khoa có quan hệ với ung thư, tất cả đều cho rằng đây là chuyện của các lang trung giang hồ. Phần lớn các danh y đương thời không xem trọng dương khoa nên địa vị của đại phu dương khoa rất thấp.



Sở dĩ Đỗ Văn Hạo chọn dương khoa làm khoa mục giảng dạy là do ở thời cổ đại ngoại khoa Trung y còn yếu kém. Càng yếu kém thì lại càng dễ đạt thành tích cao, người khác càng nhớ kỹ. Nhưng các kỹ thuật ngoại khoa của hắn người cổ đại không hiểu biết. Hơn nữa trong ba chuyên ngành của Thái y cục cũng đều bắt buộc học tập y khoa thông dụng vì vậy giáo sư dương khoa vẫn có cơ hội truyền thụ các kiến thức khác.



Phan cục phán cười nói: “Thật sự tốt quá. Đỗ tiên sinh, ngày mai bắt đầu lên lớp được chưa?”



Lâm Thanh Đại vẫn chưa quay lại. Đỗ Văn Hạo không có tâm trạng nào mà đi lên lớp. Hắn lắc đầu nói: “Trong hai ngày tới, tại hạ có chút việc cần xử lý. Tại hạ không thể”.



Lúc này Phan cục phán mới phát hiện sắc mặt Đỗ Văn Hạo không tốt. Ông ta khẽ hỏi: “Đỗ tiên sinh. Xảy ra chuyện gì vậy? Nếu cần giúp đỡ cứ nói với ta”.
Đỗ Văn Hạo đang suy nghĩ về tung tích của Lâm Thanh Đại hắn nghe vậy vội hỏi: “Phu nhân, ngươi tới ngôi nhà quỷ ở đâu?”



Thiếu nãi nãi nói: “Chính là đại viện của Kiều gia ở phía bắc Hoàng thành”.



Đỗ Văn Hạo vội hỏi: “Ngươi thấy quỷ ở chỗ nào trong Kiều gia?”



“Cụ thể ta cũng không nhớ do tới đó vào buổi tối. Nhưng ta nhớ chỗ đó có một cái ao”.



Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Chỗ đó không phải là ao. Đó là một cái hồ hình bán nguyệt. Trong Kiều gia chỉ có cái hồ hình bán nguyệt đó ngoài ra không có cái ao nào. Ta vừa mới mua ngôi nhà quỷ đó”.



Phan cục phán lạ lùng hỏi: “Đỗ tiên sinh, ngài mua ngôi nhà quỷ đó làm gì?”



Đỗ Văn Hạo không có tâm t nói chuyện này. Hắn chỉ ậm ừ qua chuyện rồi tiếp tục hỏi thiếu nãi nãi: “Khi ở bên hồ ngươi thấy quỷ ở chỗ nào?”



“Không nghĩ ra được”.



“Có nhớ con đường đi vào không?”



“Khó nói lắm. Lúc đó ta sợ hãi quá nên không dám nhìn quanh nên không nhớ được. Chỉ nhớ hình như có một cây đại thụ. Nhưng tướng công của ta chắc chắn nhớ bởi vì chàng đi cùng ta vì chàng sợ lão đạo sĩ giở trò quỷ”.



Đỗ Văn Hạo thở nhẹ nói: “Các ngươi có thể đi cùng ta tới ngôi nhà đó không? Nhớ lại con đường đi vào. Đối với ta việc này rất quan trọng. Cám ơn!”.



Thiếu nãi nãi thấy trời đã gần tối nàng định từ chối nhưng Đỗ Văn Hạo là ân nhân cứu mạng nàng. Nàng không nỡ từ chối nên gật đầu nhận lời.