Tống Y

Chương 197 : Giáo sư thái y cục

Ngày đăng: 19:19 18/04/20


Trong giây lát Lâm Thanh Đại cảm thấy đất dưới chân nàng sụt xuống. Không còn chỗ mượn lực nàng rơi tuột xuống bên dưới.



Lâm Thanh Đại lâm nguy không hoảng sợ. Thanh đoản kiếm trong tay nàng đâm vào vách đá ở bên cạnh để dừng thân thể lại, không ngờ vách đá xung quanh cứng rắn lạ thường, thanh đoản kiếm không thể đâm vào. Thân thể nàng càng lúc càng rơi xuống bên dưới. Trong tình thế cấp bách nàng vận kình lực vào cánh tay toàn lực đâm ra, chỉ nghe rắc một tiếng nhỏ, thanh đoản kiếm đâm vào vách đá lại bị lực phản lại gẫy vụn. Trong tay nàng chỉ còn chuôi kiếm.



Cũng may thân thể nàng chạm vào một cây nhỏ nhô ra ở một khe hở nên lực rơi giảm xuống.



Vừa chạm đất Lâm Thanh Đại mượn thế cuộn người lăn người đi, không ngờ sống lưng nàng va đánh bịch một tiếng vào vách động đau điếng. Hai chân nàng cũng đau nhức giống như bị gãy vậy.



Nàng không quay đầu kiểm tra thương thế. Bởi vì rơi xuống động sâu, nàng không biết trong này có nguy hiểm gì mà trên người nàng thanh đoản kiếm đã gãy. Lưỡi kiếm cắm ở vách đá. Trên người nàng chỉ còn lại mấy mũi ám khí. Nàng cầm ám khí trong tay, tĩnh tâm lắng nghe động tĩnh bốn phía. Truyện Tống Y



Trong bóng tối im ắng, đột nhiên vang lên tiếng kêu của côn trùng.



Trên đỉnh đầu, le lói ánh sáng lờ mờ bằng kích cỡ một đồng tiền. Hình như đây không phải là một cái động.



Quá sâu.



Bầy sói không thấy đâu. Hắc y nhân cũng không thấy thậm chí không nghe thấy tiếng sói tru vọng xuống.



Lâm Thanh Đại cảm thấy tay phải và hai chân đau nhức. Nàng cố nén đau lắc lư tay phải và hai mắt cá chân, vẫn còn cử động được. Nàng lại duỗi chân sờ soạng, không phát hiện ngoại thương hay gãy chân. Nàng thấy yên tâm chỉ có vấn đề là cơ thể nàng bị tổn thương nhất thời không thể dùng sức.



Nàng đứng dựa vào vách đá chậm chạp dò tìm xung quanh. Vách đá bốn phía đều là đá hộc dài trơn nhẵn quây thành hình tròn không có lối thoát. Dưới chân nàng đất khô cứng. Xem ra đây là một cái giếng cạn.



Lâm Thanh Đại lại ngồi xuống xoa vết sưng ở cổ tay và mắt cá chân. Nàng nghĩ phải chờ tay phải và hai chân đỡ hơn, trời sáng, nàng nhìn rõ vết nứt của vách đá, lúc đó nàng sẽ tìm cách trèo lên khỏi giếng cạn.



Nhưng không hiểu sao nàng lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng cố giữ tỉnh táo, nhưng nàng đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Truyện Tống Y



Hừng đông, Ngũ Vị đường.




Sau khi cẩn thận tìm tòi, mọi người phát hiện có mấy cành cây có dấu vết của đao kiếm chém.



Điều này càng làm cho mọi người khẩn trương. Nhưng tìm tới khi mặt trời xuống núi vẫn không phát hiện ra đầu mối gì. Truyện Tống Y



Thấy trời sắp tối, hơn nữa đây là ngôi nhà bị đồn đại có quỷ nên bộ khoái và tráng đinh không muốn tiếp tục điều tra. Đỗ Văn Hạo đành hạ lệnh đình chỉ điều tra, cùng đám người Bàng Vũ Cầm quay về Ngũ Vị đường.



Trở lại dược đường, mọi người ngồi trong phòng khách, nhìn Đỗ Văn Hạo với đôi mắt ngóng chờ. Anh Tử thì thút thít khóc.



Đúng lúc này Ngô Thông cầm một tờ bái thiếp chạy vào nói: “Tiên sinh, Cục phán Thái y cục Phan Quốc Kim đại nhân tới”. Truyện Tống Y



Phan Quốc Kim? Đỗ Văn Hạo lập tức nhớ tới vẻ mặt đắc ý của lão khi hại người. Hắn cau mày hỏi: “Ông ta đến làm gì? Không gặp!” Lúc này Đỗ Văn Hạo không có tâm tình để ý tới những chuyện như vậy.



Bàng Vũ Cầm nói: “Tướng công, hay cứ gặp đi, có lẽ có chuyện gì đó quan trọng. Chàng không thể vì chuyện của Thanh Đại tỷ mà bỏ lỡ được. Chàng cũng nói Thanh Đại tỷ võ công cao cường, không ai có thể đả thương được. Có lẽ tỷ ấy phải làm chuyện khẩn cấp gì đó không kịp nói cho chúng ta. Chàng không nên sốt ruột”.



Đỗ Văn Hạo bất đắc dĩ gật đầu nói: “Bảo hắn vào đây”.



Đám người Bàng Vũ Cầm lánh vào bên trong.



Lát sau Ngô Thông dẫn Phan Quốc Kim tiến vào. Phan Quốc Kim vừa vào đến cửa đã cười ha hả, chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh, xin chúc mừng”.



Đỗ Văn Hạo thầm tức giận Thanh Đại tỷ của ta chưa tìm thấy ngươi còn tới đây chúc mừng cái gì hắn suýt nữa thì trở mặt. Nhưng ngay lập tức hắn lại nghĩ không nhiều người biết Lâm Thanh Đại mất tích vậy Phan Quốc Kim cũng không biết. Đỗ Văn Hạo liền chắp tay nói: “Đỗ mỗ có chuyện mừng gì?”



Phan Quốc Kim thấy Đỗ Văn Hạo không có ý mời hắn ngồi, có phần xấu hổ, lấy từ trong ống tay áo ra một phong thư. Hắn đưa cho Đỗ Văn Hạo: “Đỗ tiên sinh xem qua sẽ biết”.



Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Phan Quốc Kim rồi đưa tay tiếp nhận. Hắn xé phong bao bên ngoài bên trong là một phong thư Thái y cục mời hắn làm giáo sư Thái y cục.