Tống Y

Chương 208 : Ổn bộ tiền hành

Ngày đăng: 19:20 18/04/20


Phan phán cục đứng dậy nói: “Được rồi, Vương giáo sư. Hôm nay nghe Đỗ bộ sanh giảng bài, chất vấn thì vẫn tiến hành bình thường nhưng khi nói chuyện cũng phải để ý từ ngữ, không nên có thái độ công kích người. Đỗ tiên sinh đích xác có rất nhiều quan điểm khác với mọi người, ví dụ như vấn đề sản hậu trung phong, cái này lúc trước chúng ta đều phản đối ầm ầm, thế nhưng không phải bây giờ sự thật đã chứng minh Đỗ tiên sinh đúng sao? Người nào lại vừa nói Đỗ tiên sinh cho rằng đan sa có độc, vậy không thể trường kỳ dùng thời gian và thực tế để kiểm chứng sao?”



Vương giáo sư chưa kịp lên tiếng thì Oanh Hà đề đã giơ tay phát biểu: “Phan đại nhân nói cực kỳ chính xác, xin mời Đỗ tiên sinh tiếp tục giảng bài!”



Vương giáo đầu lúc này mới hậm hực ngồi trở lại vị trí.



Đỗ Văn Hạo nói: “Ta nghĩ cũng nên làm rõ một điểm nữa. Ta trước hết khi nói về nội dung, có lẽ sẽ cùng sở học của mọi người có nhiều điểm bất đồng nhưng ta cam đoan rằng mỗi điều ta nói ra đều là vô cùng chính xác. Bất luận mọi người tin hay không tin, mỗi khi ta nói điều gì thất lễ, kính xin mời mọi người lên tiếng lượng giải, ta sẽ chỉnh sửa một chút nếu thấy hợp lý. Còn nếu mọi người chỉ ngồi nghe mà không tin, không lên tiếng, chẳng phải là giống như ta ở trên này phóng uế, thối lắm đó sao?”



Mọi người rộ lên một trận cười đầy thiện ý. Lời này của Đỗ Văn Hạo làm cho không khí căng thẳng trong lớp trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, vẻ mặt của Vương giáo sư nọ cũng trở nên nhẹ nhàng, nhìn Đỗ Văn Hạo cười cười.



Hà Đề cử cười nói: “Đỗ tiên sinh không cần phải quá khiêm tốn, vừa rồi ngươi nói sản hậu trung phong không phải là do ngoại cảm phong tà mà do các loại tà độc khác, muốn trừ cũng phải từ từ. Vậy xin hỏi những tà độc đó là gì? Làm sao để trừ?”



Đỗ Văn Hạo lúc này cũng nhận thấy rằng vấn đề tà độc này là điểm cốt lõi, nếu không thể nói rõ ràng thì không có cách nào giải thích được các kiến thức hiện đại hơn phía sau này. Hắn lập tức vận dụng mọi khả năng kiến thức của mình mà nói: “Tà độc xét cho cùng cũng chỉ là một cách gọi dân dã, cái này thực ra phải gọi là bệnh khuẩn, một chủng loại vô cùng nhỏ mà mắt thường không thể nhìn thấy, cũng gọi là vi khuẩn. Mỗi khi nó tiến vào cơ thể người nào đều có thể gây nên bệnh cho người đó nhưng bản thân nó lại có nhiều loại, theo đó mà những căn bệnh nó gây ra cũng khác nhau. Lại nói, những con vi khuẩn này vô cùng nhỏ bé, mười vạn con sắp xếp cùng một chỗ cũng không dài bằng một phần nhỏ của hạt gạo. Bệnh càng nguy hiểm, càng độc thì số lượng vi khuẩn càng nhiều, gấp trăm gấp nghìn lần những bệnh khác, chúng có ở khắp nơi trên cơ thể bệnh nhân, khi chúng ta tiếp xúc chúng sẽ lan sang chúng ta. Chính vì vậy, trước và sau khi chẩn bệnh, luôn phải vệ sinh sạch sẽ, dùng thuốc nước đặc biệt để diệt trừ. Đây cũng là cách mà ta đã dùng để phòng tránh sản hậu trung phong. Vương giáo sư, ngươi có chuyện muốn hỏi sao?”



Đoạn này Đỗ Văn Hạo nói khiến cho tất cả mọi người cứ u u mê mê, Vương giáo sư nọ cũng vậy, mấy lần nhấp nhổm muốn nói chen vào nhưng lại e ngại. Vốn dĩ Hà đề cử rất coi trọng vị đại phu trẻ tuổi này, đắc tội với hắn thì chẳng có gì tốt đẹp cả. Nhưng dù sao trong lòng ấm ức thì càng ngày càng khó chịu, vẻ mặt lẫn dáng điệu của lão dễ dàng bị Đỗ Văn Hạo nhìn ra, mới chủ động hỏi. Hơn nữa Đỗ Văn Hạo cũng phần nào đoán được vấn đề lão hỏi, đây chắc chắn cũng là vấn đề mà rất nhiều người khác thắc mắc, kể cả Hà đề cử.
Dư Đậu này lại có chút khác biệt, hắn vẫn luôn tự thị mình tay nghề cao, chỉ nấu theo đúng khẩu vị của mình, không quan tâm người khác nghĩ gì, miễn là mình thấy ngon là được, tin rằng người khác cũng sẽ thấy ngon. Hơn nữa hắn lại có chút hảo ngọt, thức ăn gì cũng thêm một chút đường, mà Đỗ Văn Hạo thì thực sự không hề thích ăn ngọt. Nói Dư Đậu mấy lần mà đầu hắn lúc nào cũng như toàn bã đậu, chẳng thay đổi gì khiến Đỗ Văn Hạo mấy lần muốn ném đũa đứng dậy. Nói thì vậy nhưng dù sao cũng là người nhạc mẫu giới thiệu, phận Đỗ Văn Hạo là con rể cũng không tiện nói nhiều. Nhưng thực điều đáng nói không phải là hắn không biết, mà nói hắn hắn cũng không để vào đầu, hàng ngày thái độ lúc nào cũng câng câng, không coi ai ra gì. Ăn uống thì bạt mạng, làm thì lười, lại còn hay khoác lác.



Ngày hôm nay Đỗ Văn Hạo chỉ ăn qua loa mấy món có ít đồ ngọt, đa phần là bỏ không ăn. Bàng Vũ Cầm thì càng ngày càng đau lòng, nhìn phu quân ngày nào cũng ăn uống không ngon, phận làm thê tử sao có thể để như vậy đây? Nàng buông đũa bát xuống, cho hạ nhân gọi Dư Đậu tới, nghiêm mặt hỏi: “Ngươi là trù tử, tốt nhất trước khi nấu nướng nên tới hỏi xem chúng ta muốn ăn cái gì, sau đó mới đi chuẩn bị theo khẩu vị của chúng ta mới phải chứ?”



Dư Đậu cũng vừa mới ở dưới bếp ăn xong phần của mình, hai tay còn đang xoa xoa cái bụng to tướng, khóe miệng thì một vài giọt nước canh vẫn còn long lanh mỡ chưa kịp lau, nghe vậy vẻ mặt tươi cười nói: “Không phải đều là thức ăn sao? Ăn vào trong miệng, qua không tới hai canh giờ rốt cục cũng biến thành một đống *** thôi mà, chú ý tới cái này làm chi?”



Lâm Thanh Đại đang ngồi ăn nghe vậy nhướng mày, ném đũa xuống phất tay áo rời đi.



Tuyết Phi Nhi cùng Anh Tử lại trừng mắt nhìn hắn, hai người này chỉ muốn ngay lập tức ném cả mâm cơm vào đầu hắn. Nhưng mà nói sao thì đánh chó phải ngó mặt chủ, hắn dù sao cũng là thân thích của Bàng Vũ Cầm, lại là mẫu thân nàng đề cử. Mà chuyện này rốt cục cũng chỉ là nấu ăn không hợp khẩu vị cộng với lời lẽ thô thiển một chút, không có gì gọi là lỗi lầm to tát cả, cũng không thể làm gì quá đáng với hắn. Bất quá nghe mấy lời của hắn thì chẳng ai muốn ăn nữa, đều buông bát đũa đứng dậy bỏ đi.



Dư Đậu nhìn thấy bọn họ bỏ đi tâm lý ngược lại có chút vui vui, vẻ mặt vẫn trơ như đá.



Bàng Vũ Cầm vốn định hảo tâm khuyên bảo hắn một hồi, nhưng thấy hắn như vậy thì giận không chịu được, đập mạnh đôi đũa xuống bàn, lạnh nhạt nói: “Dư Đậu, ta nghĩ đã đến lúc ngươi tìm nhà khác để ở rồi, nhà ta không thể lưu ngươi được nữa!”