Tống Y

Chương 216 : Thất lạc đích nương nương

Ngày đăng: 19:20 18/04/20


Một hồi lâu Tiểu Mãn nói: “Ngày mai ta đưa hai người xuống núi.”



“Ngươi không phải muốn ta ở đây chăm sóc cha ngươi sao?”



Tiểu Mãn lắc đầu, nói: “Ta muốn tiên sinh bảo vệ cha ta, nên ta mới để hai người xuống núi.



Đỗ Văn Hạo nghe vậy lại càng kinh ngạc: “Ý ngươi là…” Rõ ràng Tiểu Mãn muốn hắn đưa cha nàng đi cùng.



Tiểu Mãn gật đầu nói: “Đúng vậy. Chúng ta nhất thời phải ký thác vào tiên sinh!”



“Ngươi có tính toán gì không?”



Đỗ Văn Hạo biết mặc dù Tiểu Mãn còn nhỏ tuổi nhưng nàng cũng không phải là hạng người an nhàn sung sướng, hơn nữa trong đầu lại vô cùng nhiều những ý tưởng mà người lớn cũng không thể sánh bằng.



“Ta cũng chưa biết nữa, tạm thời trước mắt cứ đưa cha ta xuống núi đã.”



“Ngươi cứ như vậy yên tâm giao cha mình cho ta sao?”



Tiểu Mãn cười nói: “Nếu không thì ta phải làm sao?”



Đỗ Văn Hạo không nói gì, hắn căn bản cũng không cần hỏi nhiều, bởi vì hắn biết Tiểu Mãn cũng không có ý định nói thêm gì nữa.



Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 10 Điểm khi đọc bài viết này:



************* :



Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng rõ, Tiểu Mãn cùng mấy người đưa Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại xuống núi. Đương nhiên Đại trại chủ Lô Chinh Thiên cũng bí mật được đưa đi cùng.



“Tiên sinh hiểu cho, cha ta đang ngủ rất say, ta không muốn đánh thức ông ấy. Đưa đến đây là được rồi, Tiểu Mãn xin phép quay về, tiên sinh hãy bảo trọng.” Xuống tới chân núi, Tiểu Mãn từ giã mọi người.



“Ngươi cứ yên tâm!” Đỗ Văn Hạo cũng không biết mình tại sao lại đáp ứng thỉnh cầu của nàng, có thể do đôi mắt u sầu không hợp với tuổi kia?



Tiểu Mãn nhìn qua chiếc xe mà Lô Chinh Thiên vẫn đang ngủ bên trong, rồi đột nhiên vỗ vai Đỗ Văn Hạo một cái giống như huynh đệ chào nhau, gật đầu quay đi không hề ngoảnh đầu lại một lần.



Lâm Thanh Đại nhìn theo dáng của Tiểu Mãn đã đi xa, nói: “Cô nương này vẻ ngoài rất kiên cường, kì thực trong lòng rất đau khổ”.


Đang buồn bực, đột nhiên nghe thấy một âm thanh phụ nữ yếu ớt và vô lực: “Đỗ tiên sinh tới rồi sao?”



Đỗ Văn Hạo đứng cách một tấm bình phong vội vàng khom lưng thi lễ: “Kẻ hèn đây chính là Đỗ Văn Hạo”.



“Vào đi”.



Đỗ Văn Hạo hơi sợ, không biết bên trong là ai mà đã mạo muội xông vào, không ổn chút nào.



Nam nhân nọ nhỏ giọng nói: “Nương nương, người...cao quý”.



“Cao quý gì cơ chứ, ta như vậy rồi, nếu không chữa chạy sớm chút nữa thì e rằng nha hoàn trong Thượng thư phòng còn cao quý hơn ta ý chứ”.



Nam nhân kia nghe vậy mặt biến sắc, khom người làm ra một tư thế xin mời.



Đỗ Văn Hạo đưa hòm thuốc cho nam nhân kia, tiến vào trong bình phong. Hắn nhìn thấy phía sau rèm là một thân ảnh màu trắng, ẩn hiện nằm trên giường. Diện mục không rõ ràng nhưng có thể đoán được người này có vài phần tư sắc.



“Tiên sinh đến đây đi”. Tiếng nói nhỏ nhẹ.



“Vâng”. Đỗ Văn Hạo thi lễ, tạm thời không biết nói gì, chợt nhớ tới một câu trong tivi thường xuyên nghe được, nói: “Thảo dân bái kiến nương nương, cung chúc nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.



Nam nhân kia giật mình. Hạ thấp giọng nói: “Chỉ có hoàng hậu nương nương mới là thiên tuế, ngươi đừng có nói năng hồ đồ”.



“Thật sao?” Đỗ Văn Hạo nghiêng nghiêng liếc một cái và nói: “Dạ, vậy thảo dân cung chúc nương nương vạn thọ vô cương”.



Nam nhân kia vội dậm chân: “Câu này càng không được, chỉ có Hoàng thượng mới xứng, ngươi thật là...”



Lời của nương nương vọng ra: “Thôi được rồi, hắn không giỏi ăn nói, đừng soi mói nhiều như vậy”.



“Dạ, thưa nương nương”



“Ôi... nói cái gì vạn thọ, thiên tuế cơ chứ? Không phải ta đang có bệnh phải tìm đại phu sao? Quên đi, mau lại đây xem cho ta nào”.



“Đỗ tiên sinh xin mời bắt đầu. Nương nương đã nằm trên giường cả nửa năm nay, nghe nói Đỗ tiên sinh y thuật cao mình, mới vội tới tìm ngài.”



Đỗ Văn Hạo không nói gì thêm, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, một tiểu nha hoàn nhẹ nhàng nâng cánh tay trắng nõn từ phía trong rèm ra cho hắn chẩn mạch.