Tống Y

Chương 217 : Cầu tự

Ngày đăng: 19:20 18/04/20


Chẩn bệnh. Chỉ có thể dựa vào hỏi.



Một tiếng thở dài rồi một giọng nói vang lên: “Cũng nửa năm rồi. Lần trước ta cùng Thánh thượng tuần du phía nam, trên đường đi bị cảm nhiễm âm hàn, đường xa mệt mỏi, ta cảm thấy choáng váng liền tìm Thái y xem bệnh. Thế nhưng sau khi quay về hai chân ta không còn khí lực, không bước đi nổi, cứ cử động thì đau đớn khó chịu”.



“Nương nương, chứng khí hư lần trước có dùng thuốc không?”



“Có! Thái y trong cung có kê đơn thuốc. Ôi, trước mặt tiên sinh ta không muốn nói nhưng cái phường giá áo túi cơm đó hưởng bổng lộc trong cung mà không thể chữa bệnh cho chủ nhân”.



Nghe những lời của nương nương như vậy, nhưng Đỗ Văn Hạo lại không thể ăn nói bừa bãi.



Nương nương nói tiếp: “Hai chân ta đau đớn, cả đêm cũng không ngủ được. Hôm nay các khớp xương đã xưng phồng lên”.



Đỗ Văn Hạo hơi khó xử, đau khớp nhất định phải qua vọng chẩn, bắt mạch, chỉ hỏi bệnh cũng vô dụng không thể chữa trị được. Thế nhưng người bệnh lại là quý phi nương nương, kim chi ngọc diệp, sao có thể vén ống quần lên cho hắn xem bệnh được? Hắn chần chừ giây lát rồi nói: “Nương nương, phu nhân của thảo dân theo thảo dân học y thuật, cũng có chút bản lĩnh. Thảo dân không tiện xem bệnh cho nương nương. Nương Nương có thể cho phép phu nhân thay mặt thảo dân chẩn bệnh được không?”



“Không sao, chỉ e trước khi nương tử ngươi tới ai gia đã chết vì đau. Người đâu, mau vén rèm lên”.



“Nương nương, không thể” Nam tử khi nãy lại tiến lên nói.



"Địch Hoàn, lui ra!”



Rèm được cuộn lên, Đỗ Văn Hạo cúi đầu không dám nhìn, hắn chỉ nghe tiểu nha hoàn khẽ nói: “Tiên sinh, xin mời tới trước giường”.



Đỗ Văn Hạo tuân lệnh cúi đầu đi lên đầu giường. Hai cung nữ nhẹ nhàng kéo ống quần của quý phi nương nương lên. Chỉ mới có động tác như thế đã nghe nương nương rên rỉ đau đớn.



Đỗ Văn Hạo đưa mắt nhìn chỉ thấy đầu gối của đôi chân trắng nõn nà sưng to hẳn lên. Hắn không dám chạm vào vì không hợp lễ nghi, thứ hai hắn sợ thánh thượng biết hắn sờ soạng nữ nhân của ông ta thì dù có giết mười tộc Đỗ gia nhà hắn cũng không đủ hả giận.



“Nương nương, trước đó có dùng thuốc không?”



“Hổ tiềm hoàn cùng Tục mệnh thang tán. Không những không giảm bớt mà bệnh càng nặng hơn”.




Đỗ Văn Hạo vội cười nói: “Đưa phu nhân đi dạo”.



Phụ nhân nọ thấy dáng vẻ ngơ ngác của Đỗ Văn Hạo liền cười nói: “Đỗ tiên sinh không nhớ chúng tôi à? Thực sự quý nhân hay quên việc. Cách đây không lâu ta đã mời tiên sinh xem bệnh cho tướng công nhà ta. Chàng bị thương vào đùi khi đi săn, tiên sinh nhớ chưa?”



Nói tới đây Đỗ Văn Hạo rốt cuộc đã nhớ ra, hai bên nói chuyện xã giao vài câu. Lúc này trụ trì đã ra tới, ông ta chắp tay cười ha hả hỏi: “Đỗ tiên sinh tới, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội”.



“Không sao! Đại sư bận việc, Đỗ mỗ không dám quấy rầy”.



“Tiên sinh khách khí quá. Sớm biết tiên sinh tới. Ta đã xuất môn nghênh đón tiên sinh. Mời tiên sinh vào trong”.



Vì đã gặp phụ nhân và tướng công nàng kia. Tục ngữ có câu, mời không bằng ngẫu nhiên gặp. Nếu không ngại hãy cùng đi ăn cơm. Đỗ Văn Hạo nhân tiện mời vợ chồng phụ nhân cùng vào.



Vợ chồng phụ nhân thấy Đỗ Văn Hạo thành tâm yêu cầu nên không chối từ.



Trụ trì đi sắp đặt cơm chay, phụ nhân nọ khẽ nói với Đỗ Văn Hạo: “Thì ra tiên sinh là cố giao với trụ trì. Y thuật tiên sinh cao minh. Tới nơi nào cũng chữa bệnh cho người bệnh như vậy thật đáng quý”.



Đỗ Văn Hạo cười trừ.



Khi cơm chay bưng lên Đỗ Văn Hạo thấy phụ nhân ăn rất ít, hắn tưởng nàng e lệ nên nói: “Đại tẩu, không nên e ngại. Hôm nay một người ăn cho hai người, phải ăn nhiều mới đúng”.



Phụ nhân đỏ mặt cầm đũa gắp chút thức ăn trên bàn, ngần ngừ không dám ăn.



Nam nhân nói: “Từ khi tiện nội hoài thai, tự nhiên chán ăn, có khi ba ngày không ăn bữa cơm nào, ta rất lo lắng nàng đói quá ảnh hưởng tới thai nhi. Hôm nay ta cùng nàng tới đây cầu Bồ Tát giúp đỡ”.



Đỗ Văn Hạo thấy khí sắc phụ nhân không tốt liền hỏi: “Có một số người khi hoài thai không muốn ăn. Đại tẩu có thấy chán thức ăn dầu mỡ, thích ăn chua không?”



Phụ nhân lắc đầu nói: “Chỉ cảm thấy bụng trướng, không đói, ăn vào là đau bụng”.