Tống Y

Chương 223 : Kiếp nạn đào hoa

Ngày đăng: 19:20 18/04/20


Đỗ Văn Hạo vội tập trung tinh thần. Cẩn thận, nhẹ nhàng xoa bóp vú bên trái của Thái hoàng Thái hậu. Quả nhiên, phát hiện ra vòng phía trên của vú trái có một cục u to như hạt đào. Nó cứng nhưng không cố định, bề ngoài nơi cục u vẫn trơn mịn, như vậy có nghĩa là cục u này không bám vào da phía bên ngoài. Truyện Tống Y Truyện Tống Y



Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, nói: “Dạ, đúng vậy, đúng là có một cục u nhỏ”.



Thái hoàng Thái hậu lo lắng nói: “Nó là bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?”



Đỗ Văn Hạo hỏi lại Thái hoàng Thái hậu: “Bẩm, thiên thái (kinh nguyệt) của Thái hoàng Thái hậu đã dừng lại chưa ạ (mãn kinh)?”



“Ừm, ta vẫn còn.”



“Ngày thường Thái hoàng Thái hậu có thấy khó chịu không? Kinh nguyệt có đều đặn không? ”



“Kinh nguyệt của ta không đều, hơn nữa, mỗi lần ngày kinh đến ngực ta căng và đau vô cùng. Những thứ khác thì không có gì. Bệnh này của Ai gia liệu có nghiêm trọng lắm không?”



Đỗ Văn Hạo đáp: “Thái hoàng Thái hậu phát hiện ra cục u này khi nào vậy? Mới đầu nó to như thế nào?”



“Ta phát hiện nó cũng được gần hai tháng rồi, khi mới phát hiện thì nó đã to như thế này rồi, hồi trước ta cũng không để ý đến nó nhiều lắm.”



“Xin Thái hoàng Thái hậu đưa tay, cho vi thần bắt mạch.”



Thái hoàng Thái hậu đưa tay ra cho Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo một tay đỡ lấy cổ tay của Thái hoàng Thái hậu, một tay bắt mạch qua một sợi tơ quấn quanh cổ tay của Thái hoàng Thái hậu. Hắn lại xem xét kỹ lưỡng lưỡi của Thái hoàng Thái hậu, trầm ngâm một lúc, nói: “Bẩm Thái hoàng Thái hậu, lưỡi của người nhạt lại có màng trắng, mạch yếu, ngực căng nhức, bên trong lại có u nhỏ, theo chẩn đoán ban đầu của vi thần, thì thưa Thái hoàng Thái hậu, bệnh người mắc phải có tên là u vú, bệnh này là do sơ gan mà ra, bệnh không đáng ngại lắm, chỉ cần uống thuốc trong một thời gian cục u sẽ tan ngay.”
Lời này nói ra, giống như một gáo nước lạnh đổ vào đầu Đỗ Văn Hạo, mọi lời ăn tiếng nói, từng hành động của hắn đều không thoát khỏi ánh mắt của Thái hoàng Thái hậu, Đỗ Văn Hạo bây giờ mới cảm nhận được cảm giác của Tôn Ngộ Không lúc bị Phật Tổ Như Lai đè dưới núi Ngũ Hành Sơn, liền e dè đáp: “Cái này, thật ra…”



“Được rồi, Ai gia biết ngươi lo lắng cái gì rồi, ngươi lo điều tra ra việc gì đó, lại dẫn hỏa thiêu thân, rước họa vào thân đúng không? Ngươi yên tâm đi, việc này chỉ có ngươi và Ai gia biết mà thôi, ngay cả Hoàng Thượng cũng không được biết nữa.”



Thái hoàng Thái hậu ngập ngừng đôi chút, chầm chậm nói: “Ngươi có hiểu, Ai gia vì sao lại bắt ngươi, một nam nhâm đến đây để chẩn đoán bệnh u vú của Ai gia không?”



Đúng là một câu nói làm thức tỉnh người trong mộng, Đỗ Văn Hạo lập tức hiểu ra vấn đề. Nguyên do Thái hoàng Thái hậu để mình sờ vú, là đã coi hắn là người tâm phúc của bà rồi, để một gã nam nhân sờ vào ngực của mình rồi, thì còn có tin tức gì có thể xấu xa hơn thế nữa? Nếu muốn giết người diệt khẩu, thì Thái hoàng Thái hậu chỉ cần mỗi cái chuyện sờ vú này cũng đủ cắt đầu hắn rồi, cần gì phải sợ hắn điều tra ra được chuyện xấu gì trước kia để giết hắn cơ chứ? Truyện Tống Y



Thái hoàng Thái hậu để hắn sờ vú mình trước, rồi mới nhờ hắn làm nhiệm vụ, đúng là một sự sắp đặt hợp lý, cũng là nói rõ cho Đỗ Văn Hạo biết rằng, bà đã coi hắn là tâm phúc của mình rồi, chắc chắn không vì hắn điều tra ra được chuyện xấu ở nội cung mà giết hắn.



Đỗ Văn Hạo tuy đã hiểu rõ vấn đề rồi, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn vô cùng lo sợ, thế nhưng, đâm lao thì phải theo lao, kể cả dầu sôi nước bỏng, hắn cũng vẫn phải gắng sức tiến lên phía trước, cùng lắm cứ nói là điều tra không có kết quả, nhất quyết không được cuốn vào những cuộc đấu tranh nơi hậu cung.



Thái hoàng Thái hậu trông thấy khuôn mặt của Đỗ Văn Hạo lúc sáng lúc sạm, thất thường bất định, không biết hắn đang nghĩ gì, bèn tiếp tục nói: “Mỹ nhân Trần Thị là do tể tướng Vương An Thạch dâng lên, Hoàng Thượng yêu quý nó vô cùng, có một thời điểm Vương An Thạch bị bãi chức, rồi lại phục chức, chắc chắn là do Trần Thị đêm nào cũng rỉ tai Hoàng Thượng năn nỉ. Hậu cung phi tần lần lượt mắc bệnh, nhưng chỉ có Trần Thị là không bị sao cả, việc này e rằng không hề đơn giản. Trong thời gian Vương An Thạch làm tể tướng, ông ta rất quan tâm đến Thái Y Viện, một nửa số người trong Thái Y Viện là người của ông ta, khi ông ta bị bãi quan, ta từng đề nghị Hoàng Thượng giải tán bọn ăn hại này đi, nhưng Hoàng Thượng không đồng ý, mặc dù bãi quan của Vương An Thạch, nhưng Tân Pháp vẫn được duy trì. Đây cũng là lý do tại sao Ai gia không mời bọn người trong Thái Y Viện đi điều tra. Ta đã cho người đi giám sát nhà ngươi, biết ngươi không hề tham gia vào việc Biến Pháp của Vương An Thạch, ngươi lại là người thận trọng, thế nên ngươi là người thích hợp nhất đảm đương nhiệm vụ này, ngươi đã hiểu chưa?”



Lại một cuộc đấu tranh chính trị, Đỗ Văn Hạo làm sao mà không biết cung đình đấu đá nhau khốc liệt ra sao, hắn như một cái lá nhỏ, sao có thể chịu được những cơn cuồng phong bão táp này cơ chứ. Nhưng, trước mắt hắn hiện giờ là Thái hoàng Thái hậu, hắn làm cách nào mới thoát thân được đây, chữa bệnh thì hắn chỉ cần ngoái đầu một cái là xong, còn chuyện này thì hắn nghĩ nát óc mà vẫn không biết nên làm thế nào cả.



Trông thấy mặt hắn như đưa tang, Thái hoàng Thái hậu liền lạnh lùng nói: “Nơi đây chỉ có Ai gia với ngươi hai người mà thôi. Ngươi là người hiểu biết, Ai gia cũng không quanh co vòng vèo nữa, nói thẳng luôn nhé, lợi dụng xem bệnh cho Ai gia, làm trò gì, nói câu gì, ngươi tự thân biết rõ hơn hết, đây là tội gì ngươi cũng biết rõ rồi đấy, tiến lên một bước. Thì từ giờ trở đi, ngươi là người của Ai gia, Ai gia sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Lùi một bước, ha ha ngươi nghĩ Ai gia là người từ thiện thì ngươi đã nghĩ sai về Ai gia rồi đó.”



Trong lòng Đỗ Văn Hào giá lạnh vô cùng, thầm nghĩ bị mắc lừa lúc nào không hay, Thái hoàng Thái hậu mới đầu bắt hắn khám bệnh u vú, không trực tiếp nói ra là để hắn hiểu nhầm ý của bà, rồi đưa ra một cái bẫy tròng vào đầu hắn, thế mà hắn còn thầm nghĩ là mình đã gặp số đào hoa, ai ngờ lại là kiếp nạn đào hoa.