Tống Y

Chương 240 : Diệu thủ ngẫu nhiên đắc

Ngày đăng: 19:20 18/04/20


Ổn định chỗ trú thân đâu đấy thì cũng đúng là lúc trong phòng vang lên những tiếng ồn ào không dứt. Sau vài tiếng hành lễ của bọn thái giám, cung nữ, là một tiếng kinh hô: “Ái phi! Ngươi làm sao vậy?”



Nghe lời này Đỗ Văn Hạo đương nhiên biết đó khẳng định chính là đương kim Hoàng Thượng Tống Thần Tông. Thanh âm này nghe cũng không có khác biệt mấy với các nam nhân khác. Nếu không biết đó là Hoàng Thượng, nghe được tiếng nói không có gì đặc biệt này thì Đỗ Văn Hạo chắc rằng không ai dám khẳng định đó chính là bậc quân lâm thiên hạ, là vạn tuế gia!



Tiếp theo truyền đến âm thanh của ba người, đều là những tiếng non nớt, đi kèm với tiếng khóc lóc không thôi: “Mẫu thân! Mẫu thân!”



Đây chính là ba hài tử của Đức phi, lần trước nàng ta về quê thăm nhà cũng không mang theo. Nghe âm thanh lời nói Đỗ Văn Hạo biết chừng ba hài tử này cũng chỉ vài tuổi. Mặc dù có vẻ không gặp mẫu thân nhiều, nhưng tiếng kêu xé gió mẫu thân mẫu thân liên tục thể hiện tình cảm của chúng với mẫu thân không hề nhỏ tí nào.



Tiếp theo vang lên tiếng Trữ công công: “Vạn tuế gia. Đức phi đã ngủ thiếp đi!”



Ba! Một tiếng âm thanh bạt tai xé gió vang lên, tiếp theo là âm thanh đầy tức giận của Hoàng Thượng: “Ngủ thiếp đi? Ngủ thiếp đi mà gọi mãi không tỉnh dậy sao? Mau! Các ngươi mau tới xem cho Đức phi!”



“Dạ! Hoàng Thượng!” Đó là tiếng của Thái Y viện Viện Sử Trịnh Cốc. Lần này Hoàng Thượng tới thăm Đức phi đã mang theo các thái y trong Thái y viện. Điều này chứng tỏ Hoàng Thượng đã biết bệnh tình Đức phi nguy kịch. Nhưng là đã mấy năm rồi Vạn tuế gia không tới Thánh Thụy cung của Đức phi, làm sao hắn biết cơ chứ? Chắc chắn phải có ai nói cho hắn.”



Sau một lúc lâu, giọng điệu Trịnh Cốc run run, lộ rõ sự run sợ vô cùng: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Nương nương hiện do phong tà tái phát, xâm nhập sâu vào cơ thể, đến nỗi thần trí đã bất tỉnh rồi ạ!”



“Các ngươi còn không mau tìm biện pháp cứu nàng tỉnh?”



“Dạ vâng!”



Trong khi Trịnh Cốc loay hoay tìm cách cứu tỉnh Đức phi nương nương thì đột nhiên nghe thấy âm thanh “Văn Hạo”. Đức phi vẫn mê man kêu tên Đỗ Văn Hạo.



Trong đầu Đỗ Văn Hạo vù vù lên mấy tiếng, “chết ta rồi!”. Thường thì mê ngủ hay là lúc bình thường, nếu Đức phi kêu Đỗ thái y, Đỗ đại nhân gì gì đó thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng là hết lần này tới lần khác, cứ mê sảng là lại kêu tên cúng cơm của hắn, hơn nữa lại chỉ gọi Văn Hạo thôi, giọng điệu vô cùng thân thiết, kẻ ngu cũng biết được quan hệ không chỉ ở mức bình thường giữa đại phu và người bệnh. Hoàng Thượng đương nhiên chưa biết chuyện hai người đã kết bái tỷ đệ. Thực sự không biết nếu bình dấm chua này mà đổ lên đầu hắn thì cảm giác nó khó chịu thế nào đây!



Cũng may không biết là do âm thanh của Đức phi yếu ớt hay do Hoàng Thượng không để ý, nên nghe không rõ, mới hỏi lại: “Ái phi nói gì vậy?”



Trịnh Cốc đương nhiên nghe rất rõ. Trong đầu hắn cũng một bực ong ong không khác gì Đỗ Văn Hạo. Hắn biết nếu Hoàng Thượng nghe rõ được mấy lời này, chỉ sợ rằng không chỉ Đỗ Văn Hạo nguy hiểm mà ngay cả Thái y viện cũng chẳng may mắn gì. Chém một tên ngự y là Viện phán, đương nhiên những tên ngự y khác hoàn toàn có thể trở thành đối tượng tiếp theo. Mà thậm chí, từ nay về sau, cứ thấy Thái y là Hoàng Thượng tức giận. Những chuyện như thế này không hẳn là không có. Mặc dù không phải là chuyện tình cảm mờ mịt gì đó như lần này, nhưng là chỉ những chuyện lặt vặt không cứu trị được cho hoàng thân quốc thích cũng khiến các thái y chịu không ít cực khổ rồi. Chính vì vậy, không phải suy nghĩ nhiều, Trịnh Cốc ngay lập tức quyết định phải đánh lạc hướng Hoàng Thượng: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, nương nương hình như gọi chính là Thái y viện Viện phán Đỗ Văn Hạo Đỗ đại nhân!”



Lời này của Trịnh Cốc có thể nói là một mũi tên trúng mấy đích. Thứ nhất, cứu cho Đỗ Văn Hạo một mạng nhỏ, thứ hai là có thể đổ bớt chút trách nhiệm nặng nề cứu giúp Đức phi sang cho Đỗ Văn Hạo, đánh lạc hướng Hoàng Thượng một chút, mà hoàn lại lão cũng không hề nói dối Hoàng Thượng vì sự thật chính là Đức phi đã gọi tên Đỗ Văn Hạo mà.



“Đỗ Văn Hạo? Có phải chính là Đỗ ngự y mà Thái hoàng Thái hậu bảo hắn tiến cung thị y không?”



“Dạ bẩm, chính là Đỗ đại nhân ạ!”



“Được rồi, ta nghe người khác nói khá nhiều, không phải là hắn ta rất lợi hại sao, y thuật của hắn không phải là có thể sánh với thần y Hoa Đà tái thế sao? Đức phi về nhà tỉnh thân, hắn phụ trách việc hộ tống thị y, như thế nào lại để xảy ra sự tình thế này? Mà giờ hắn chạy đâu rồi?”



“Dạ bẩm, sáng nay Đỗ đại nhân có tham gia hội chẩn cùng các thái y trong Thái y viện về biện pháp chữa trị cho Đức phi. Sau đó đại nhân nói là vào cung phục chẩn cho Đức phi, có lẽ đã xong nên rời đi rồi, Hoàng Thượng không có gặp!”




Không đợi Đỗ Văn Hạo trả lời, Đích thái y, phó viện phán thái y viện đứng bên cạnh đã lên tiếng thấp giọng nói: “Trịnh đại nhân, Hoàng Thượng mới vừa rồi đã ân chuẩn cho Đỗ đại nhân là Hậu cung thị y, có thể kê đơn mà không cần hội chẩn với các thái y khác. Ta thiết nghĩ Trịnh đại nhân không nên hỏi nhiều. Đỗ đại nhân y thuật như thần, lần này một mình kê đơn chắc chắc đã tìm ra phương thuốc thần hiệu, có thể trị được bệnh cho nương nương. Thật là đáng khâm phục!”



Đỗ Văn Hạo nghe hắn nói trong nói ngoài cuối cùng cũng chỉ là muốn quy đẩy trách nhiệm cho một mình mình. Bọn họ chắc cũng sợ quái bệnh của nương nương nên giờ khi Đỗ Văn Hạo tự mình kê đơn cũng là giúp họ đẩy được trách nhiệm đi. Nghĩ vậy hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Phó đại nhân nói không sai chút nào. Lần này người kê đơn là một mình ta, nếu nương nương không khỏi thì cũng chỉ có một mình ta phải chịu đúng không? Cho nên đơn thuốc này ta không cần nói ra cũng được đúng không?”



Phó Hạc bị Đỗ Văn Hạo “đi guốc vào trong bụng” thì có chút xấu hổ mà cười hì hì. Rồi ông ta xoay mặt qua nhìn cây cối hoa cỏ, không nói thêm lời nào nữa.



Trịnh Cốc hết nhìn Đỗ Văn Hạo, rồi lại quay sang nhìn Phó Hạc. Ông ta khẽ thở dài rồi chắp tay sau lưng đứng lắc đầu.



Hoàng Thượng đang ở bên trong nói chuyện riêng cùng Đức phi nên tuy bọn họ ở ngoài cửa tận hành lang hạ nhưng hiển nhiên cũng không dám nói lớn gây ồn ào. Chúng thái y chỉ còn biết im lặng đứng chờ ngự dược viên sắc thuốc xong mang đến.



Một hồi lâu sau, trong sân của ngự dược viên thấp thoáng mấy nội thị mồ hôi mồ kê đầm đìa đang cầm theo thuốc chạy đến, đưa vào tẩm cung của Đức phi. Sau khi vị quan phụ trách việc nếm dược y trong cung thử thuốc và xác định không phải độc dược, lúc này thuốc mới được mang vào đưa cho Đức phi dùng.



Trong lúc này, Đức phi có vẻ đã trở nên khá hơn. Tống Thần Tông vì muốn nàng tỉnh táo nên đã cùng nàng ôn lại chuyện cũ từ trước đến nay. Thấy Hoàng Thượng vẫn nhớ như in những chuyện cũ, Đức phi lại càng cảm động mà rúc vào trong lòng Hoàng Thượng khóc như mưa.



Chén thuốc qua bao công đoạn cuối cùng cũng được đưa tới. Hoàng Thượng tự mình bưng cho Đức phi uống.



Đức phi vui sướng vô cùng, nước mắt lưng tròng uống hết chén thuốc rồi lại nghiêng mình ngồi xuống tựa vào đầu giường cùng Tống Thần Tông tiếp tục nói chuyện xưa chuyện nay.



Chỉ một lúc sau, quả nhiên đúng như những gì mà Đỗ Văn Hạo đã nói, toàn thân Đức phi đổ mồ hôi đầm đìa. Tống Thần Tông vội sai người mang khăn lông đến rồi tự mình lau người cho nàng.



Thời gian cứ như vậy trôi qua, chưa đầy một canh giờ sau Đức phi đã kêu đói bụng.



Tống Thần Tông mừng rỡ lập tức kêu người của ngự thiện phòng nấu nướng một chén canh thịt lớn cho Đức phi. Chén canh được đưa tới, Đức phi đã đói đến mức ăn một loáng hết sạch. Ăn xong, nàng lại nằm xuống nghỉ ngơi một lúc rồi đột nhiên nói mình muốn xuống đất đi lại một chút.



Nghe Đức phi nói vậy, Tống Thần Tông mừng vui xen lẫn sợ hãi. Thực ra Đức phi vừa rồi tỏ ra mệt mỏi như vậy, giờ đột nhiên lại đòi xuống đất tự mình đi lại, chỉ sợ có gì đó bất thường. Nhưng thấy dáng vẻ của Đức phi vẫn khá tỉnh táo, Hoàng Thượng cũng không buồn hỏi ý kiến bọn Đỗ Văn Hạo, tự mình dìu Đức phi chậm rãi đi đi lại lại một vòng quanh phòng.



Đức phi tinh thần phấn chấn, quay qua Tống Thần Tông mà nói rằng: “Vạn tuế gia. Thần thiếp cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều rồi, cơ thể cũng khỏe lên hẳn. Phương thuốc này của Đỗ đại nhân đúng là thần dược”.



Chính mắt Tống Thần Tông đã thấy Đức phi mệt mỏi nằm trên giường không dậy nổi. Giờ mới uống thuốc được một lúc mà đã ăn được, rồi còn xuống giường đi lại được, Tống Thần Tông cảm thấy vui mừng khôn xiết. Ngài bèn đỡ Đức phi đến ngồi xuống một cái ghế, rồi tự mình cũng ngồi xuống một cái ghế bên cạnh và cho người truyền đám Đỗ Văn Hạo cùng các thái y khác vào.



Vào đến nơi, chúng thái y vội khấu đầu quỳ xuống.



Tống Thần Tông mỉm cười mà nói: “Đỗ ái khanh mau mau đứng dậy. Người đâu, mang ghế lại cho Đỗ ái khanh ngồi”.



Lúc đó trong phòng có rất nhiều những thái y của Thái Y viện, thậm chí cả Trịnh Cốc cũng đang phải quỳ trên mặt đất. Vậy mà Tống Thần Tông lại ban ghế cho một mình Đỗ Văn Hạo được ngồi có thể nói là vô thượng vinh quang. Đỗ Văn Hạo sau khi tạ ơn Hoàng Thượng thì cũng tiến đến, đặt mông mà ngồi xuống cái ghế đã được Hoàng Thượng ban cho.