Tống Y

Chương 242 : Bổ quá hóa bệnh!

Ngày đăng: 19:20 18/04/20


Tiêu công công cũng nói với Đỗ Văn Hạo rằng, Tống Quý Phi có một người con gái, được phong làm Khang Quốc Công Chúa. Hai đứa cung nữ gọi thiếu nữ nọ là Công Chúa, thì đích thị là Khang Quốc Công Chúa này rồi. Đỗ Văn Hạo đảo mắt quan sát thiếu nữ này một lượt, thì ra thiếu nữ này chính là người bệnh mà hắn sắp khám. Trông cô bé gầy gò đến phát tội, xem bộ dạng của cô bé này có vẻ bệnh tình cũng khá trầm trọng, Đỗ Văn Hạo tiến tới chắp tay thi lễ: “Vi thần Đỗ Văn Hạo tham kiến Khang Quốc Công Chúa Điện Hạ.”



Khang Quốc Công Chúa nghe nói có một vị Thái Y sắp đến đây chữa bệnh cho mình, nên nhân lúc bọn tùy tùng không chú ý, âm thầm chạy đến đây thăm dò xem vị Thái Y đó ra sao: “Đại nhân chính là Thái Y Viện Viện Phán Đỗ đại nhân đến đây xem bệnh cho ta phải không?”



“Chính là vi thần”



Công Chúa được cung nữ đỡ đến cái ghế bên đối diện của Đỗ Văn Hạo, Công Chúa thở gấp vài hơi rồi nói: “Đỗ đại nhân, nghe Trần Mỹ Nhân nói, y thuật của đại nhân rất cừ, đúng không?”



Đỗ Văn Hạo cũng hơi ngầm kinh hãi, không ngờ Trần Mỹ Nhân lại khen hắn trước mặt con gái của Tống Quý Phi: “Đa tạ Công Chúa đã quá khen, thần cảm thấy hổ thẹn vô cùng.”



“Đại nhân khiêm tốn quá rồi, nhưng hồi trước các Thái Y chữa bệnh cho ta đều là những ông lão, chưa bao giờ thấy một vị Thái Y nào trẻ như đại nhân cả, thật thú vị.”



Công Chúa thốt lên câu này làm cho Đỗ Văn Hạo chỉ biết nửa khóc nửa cười. Mấy người thuộc dòng dõi Vương Công Quý Tộc đều ăn nói như vậy cả, nhưng trong mắt của Đỗ Văn Hạo thì, vị Công Chúa trước mắt hắn chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, nếu đem về thời hiện đại, thì cô nhóc này cũng chỉ là học sinh cấp hai mà thôi. Vậy mà ở đời nhà Tống này, cô bé đã sắp phải lấy chồng, làm vợ người ta rồi: “Công Chúa thấy trong người có chỗ nào không được thoải mái?”



“Sao? Đại nhân định xem bệnh luôn cho ta ư?”



“Vậy ý của Công Chúa là...?”



“Đại nhân theo ta về phòng của ta khám bệnh, trước mặt bao nhiêu người thế này e không tiện lắm.”



“Tuân chỉ! Nhưng mà, vi thần ngồi chờ vị thái giám vào bẩm báo với Quý Phi, suốt từ nãy vẫn chưa thấy ra.”



“Không cần để ý đến điều đó đâu, mẫu thân của ta hiện giờ đang bận lắm.” Công Chúa nói xong liền đứng dậy, hai cung nữ vội tiến lại đỡ Công Chúa dậy đi ra ngoài hoa phòng, Đỗ Văn Hạo cũng vội vàng theo sau.



Đi đến một cái đình dành để nghỉ ngơi hóng mát bên ngoài, thì Công Chúa đột nhiên dừng lại nói: “Đỗ đại nhân, đại nhân xem bệnh cho ta tại đây cũng được. Ta không đi nổi nữa rồi.”



“Vâng, thưa Công Chúa.” Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ Công Chúa này cũng kỳ lạ thật, lúc nãy không chịu khám bệnh trong hoa phòng, nhưng bây giờ lại đổi ý xem bệnh ở đây. Thôi thì dù sao cũng chỉ là chẩn mạch, xem lưỡi hỏi về bệnh tình ra sao mà thôi, cũng có làm gì trên người Công Chúa đâu mà lo. Nơi đây so với hoa phòng thì thoáng mát hơn nhiều, nghĩ vậy nên hắn cũng thuận chiều theo ý của Công Chúa.



Đỗ Văn Hạo ngồi lên chiếc ghế, liền hỏi: “Công Chúa thấy khó chịu ở đâu?”



Công chúa dường như không thèm để ý đến câu hỏi của hắn mà nói: “Đúng rồi, Đỗ đại nhân đã gặp Hữu Tướng Quân Vương Ngộ chưa?”



Đỗ Văn Hạo đã sớm biết Khang Quốc Công Chúa được hứa gả cho Hữu Tướng Quân Vương Ngộ rồi, hắn nhìn ra được trong ánh mắt của Công Chúa sự tò mò, hiếu kỳ. Nhưng trong thời cổ đại, nam nữ thành hôn, do cha mẹ mai mốt sắp đặt, làm gì có mấy người đã gặp được mặt nhau trước khi cưới đâu. Có lẽ Khang Quốc Công Chúa cũng nóng lòng muốn biết phu quân tương lai của mình trông như thế nào, nên mới đột ngột hỏi hắn câu hỏi như vậy. Xem bệnh ở cái đình này đúng là hợp lý vô cùng, vì Công Chúa không muốn người khác nghe thấy mình muốn nói gì, hắn bèn trả lời: “Hồi bẩm Công Chúa, vi thần chưa từng gặp mặt Vương Tướng Quân.”



Công Chúa quả nhiên thất vọng vô cùng, quay đầu ra chỗ khác nhìn về nơi xa xăm, nhất thời không nói lên lời.



Cuối cùng, Đỗ Văn Hạo cũng chủ động bắt chuyện với Công Chúa: “Thưa Công Chúa, Công Chúa thấy khó chịu chỗ nào?”



Công Chúa bỗng thấy Đỗ Văn Hạo có đôi chút phiền toái, bèn gắt lên: “Ngươi không có mắt hay sao, mà không nhìn thấy chân ta bị sưng đi lại vất vả hay sao?”



Đỗ Văn Hạo sửng sốt, sững cả người lại, hắn phụng chỉ vào cung chữa bệnh, ngoại trừ Trần Mỹ Nhân nổi xung với hắn ra thì tất cả đều rất thuận buồm xuôi gió, ai nhìn thấy hắn cũng vui vẻ hòa đồng, thậm chí phải vô cùng khách khí với hắn. Vậy mà Công Chúa tự nhiên lại mở miệng hỗn láo với hắn như vậy, Đỗ Văn Hạo bất giác đùng đùng lửa giận, đang định phát tác thì thấy Công Chúa đứng dậy thi lễ xin lỗi: “Xin lỗi, Đỗ đại nhân, do trong lòng ta bây giờ đang rất rối bời, đắc tội với đại nhân, mong đại nhân xá tội.”


Tống Quý Phi lại ho nhẹ lên một tiếng: “Đỗ đại nhân, cái này ừm..”



“Nương nương có gì muốn nói, xin cứ nói.”



Tống Quý Phi nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, gật đầu đồng ý qua ánh mắt sắc ngời của hắn, ho khan hai tiếng, hiện rõ vẻ không được tự nhiên, cầm tách trà lên uống liền một hớp, rồi nói: “Chuyện là thế này, lúc nãy Vương Tướng Quân nói, mẫu thân của Tướng Quân mấy ngày hôm trước thấy trong người khó chịu, gọi Thái Y Viện Viện Phán Phó Hạc Phó đại nhân đến khám, chỉ mấy ngày hôm sau mà mẫu thân của Vương Tướng Quân đã khỏe mạnh như trước. Lại hay Công Chúa cũng mắc bệnh, nên một mực giới thiệu, tiến cử Phó đại nhân đến khám cho Công Chúa, do vậy…”



Đỗ Văn Hạo giờ đã hiểu, thì ra Tống Quý Phi muốn đổi Thái Y đến khám cho Công Chúa, xem ra Công Chúa cũng muốn như vậy, dù sao cũng là phu quân tương lai của nàng giới thiệu, nên chắc cũng phải nể mặt đôi phần. Khi mà người ta đã không còn tin tưởng mình nữa, hoặc là có ý muốn đổi Thái Y, thì đó cũng là quyền lợi của người ta, mình cũng không nên mặt dày bám lấy Công Chúa chữa bệnh cho bằng được. Nghĩ vậy, Đỗ Văn Hạo đứng dậy chắp tay đáp: “Ý của nương nương vi thần đã hiểu, vi thần xin được cáo lui.”



Tống Quý Phi vội vã đứng dậy, cười đáp: “Đỗ đại nhân, mong đại nhân đừng giận, kỳ thực bổn cung cũng nói với Vương tướng quân rồi, Công Chúa uống thuốc của đại nhân kê cho đã đỡ đi nhiều rồi, nhưng mà…”



Đỗ Văn Hạo cũng biết Tống Quý Phi không hề muốn đắc tội với mình, và càng không muốn vì chuyện này mà đắc tội với Đức Phi nương nương. Hồi trước, chính Tống Quý Phi còn đích thân đến nhờ Đức Phi nương nương bảo Đỗ Văn Hạo đến chữa bệnh cho con gái của Tống Quý Phi, vậy mà bây giờ Đỗ Văn Hạo đang chữa bệnh dang dở như vậy lại đòi thay bằng một Thái Y khác. Nên Tống Quý Phi cũng rất lấy làm khó xử, do vậy Đỗ Văn Hạo cũng vội vàng chắp tay đáp: “Nương nương không cần giải thích gì hết, vi thần hiểu, vi thần xin cáo từ!”



Đỗ Văn Hạo quay người đi ra ngoài cửa, nhưng trong lòng vẫn hơi có chút ấm ức.



Từ hồi mà Đỗ Văn Hạo chữa bệnh cho Đức Phi nương nương, hắn một mình kê đơn thuốc, còn Phó Hạc lại nhân cơ hội đó mà đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn, Đỗ Văn Hạo cực kỳ khinh thường nhân phẩm của Phó Hạc. Mặc dù sau đó, Phó Hạc có đến tận nhà xin lỗi hắn, nhưng trong thâm tâm Đỗ Văn Hạo vẫn chưa tha thứ cho Phó Hạc, người ta thường nói đường dài mới biết ngựa hay, gió to mới biết cỏ tốt. Phải đến lúc người ta đối mặt với sự nguy cấp thì bản tính của người đó mới bộc lộ ra rõ rệt. Thế nên Đỗ Văn Hạo cũng biết rằng, hắn không thể kết giao được với Phó Hạc. Nhưng không ngờ, phu quân tương lai của Công Chúa lại một mực đòi đổi hắn cho Phó Hạc nên Đỗ Văn Hạo cảm thấy vô cùng uất ức, buồn chán.



Khi Đỗ Văn Hạo cảm thấy uất ức thì Tống Quý Phi lại cảm thấy buồn bã, tiu nghỉu. Sau khi Đỗ Văn Hạo ra về, Tống Quý Phi cứ mong mỏi nhìn theo bóng dáng của hắn mà đờ đẫn như người mất hồn vậy.



Công Chúa thấy vậy cũng đi đến an ủi mẫu thân của mình: “Mẫu thân, mẫu thân đừng lo nghĩ nhiều nữa, nếu đây là người Vương Tướng Quân giới thiệu thì chắc cũng tốt thôi.”



Tống Quý Phi thở dài một tiếng, nói: “Đây không phải là vấn đề về bệnh, Phó Thái Y là Thái Y Viện Viện Phán, y thuật dĩ nhiên cũng hơn người, Vương Tướng Quân giới thiệu người cũng không sai, ông ta chắc chắn sẽ trị được bệnh cho con thôi, nhưng Đỗ đại nhân đang chữa bệnh cho con ngon lành như vậy, bệnh của con cũng đỡ đi được gần nửa rồi, hiệu quả cũng rất tốt, lúc này đòi thay người ta, Đỗ đại nhân chắc chắn sẽ không vui, và sẽ có ý kiến về chúng ta.”



“Đỗ đại nhân có ý kiến về chúng ta thì đã làm sao cơ chứ? Bệnh của con, con muốn ai chữa thì người đó chữa, ông ta làm gì có quyền quản con chứ?”



“Nói thì nói như vậy, ài! Đỗ đại nhân bây giờ là người được Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thái Hậu vô cùng nể trọng.”



“Thế thì làm sao? Vương Ngộ Tướng Quân cũng là người Hoàng Thượng nể trọng đó thôi.”



“Chính vì như vậy, mẫu thân mới đồng ý đổi Thái Y chữa bệnh cho con, việc này mà xử lý không tốt thì Đức Phi bên đó cũng sẽ không yên được đâu.”



“Hứ, Đức Phi nương nương là cái thá gì cơ chứ!”



“Ngươi thì hiểu cái gì! Bây giờ ngoài Trần Mỹ Nhân ra, thì Hoàng Thượng sủng ái nhất vẫn là Đức Phi nương nương, một người như vậy mà ta có thể đắc tội với người ta được sao?”



Công Chúa căm phẫn, thấp giọng nói: “Phụ Hoàng cũng thật là! Bao năm nay cũng không đến đây thăm mẫu thân, có lúc con hận ông ta lắm!”



“Câm mồm!” Tống Quý Phi sợ đến xanh mắt mèo, nhìn ngang nhìn ngửa, chỉ có hai đứa cung nữ thân tín đứng ngay đó, hơn nữa bên ngoài hành lang dường như cũng không thể nghe thấy lời nói vừa rồi của Công Chúa, Quý Phi mới yên tâm, quát lên: “Sao ngươi dám ăn nói như vậy hả? Nếu mà để cho Phụ Hoàng của ngươi nghe được, thì hai mẹ con ta đừng mong sống được!”



“Vâng, hài nhi biết lỗi rồi.” Công Chúa chu môi lên đáp. Quý Phi nương nương nghĩ, dù sao cũng đã đổi Thái Y khám bệnh cho Công Chúa rồi, có lo lắng cũng vô ích, chỉ cần lần sau đến chỗ Đức Phi giải thích một chút là được.



Tống Quý Phi lại than lên một câu: “Cũng chỉ có thể như vậy được thôi.”