Tống Y

Chương 253 : Thâu thiên hoán nhật!

Ngày đăng: 19:20 18/04/20


Võ Tiệp Trữ sau khi bị Đỗ Văn Hạo đè xuông, tay vẫn nắm chặt con dao, thân hình quằn quại, dẫy dụa hòng thoát khỏi tư thế bị Đỗ Văn Hạo đè lên.



Đang trong lúc Đỗ Văn Hạo không biết phải làm cách nào, thì thấy một cây trâm cài đầu trên bộ tóc lòa xòa rối bù của nàng, hắn vội cầm lấy, dùng nó đâm thẳng vào huyệt Khúc Trì của Võ Tiệp Trữ.



Tay phải của Võ Tiệp Trữ đột nhiên cảm thấy nhức mỏi vô cùng, tay cầm dao bây giờ cũng cảm thấy không còn lực nữa, Đỗ Văn Hạo thừa cơ bẻ ngược ngón tay của nàng ra, rồi cầm lấy con dao quăng ra phía xa.



Võ Tiệp Trữ vẫn phát cuồng, quằn quại vùng vẫy dưới người hắn, Đỗ Văn Hạo bất đắc dĩ chộp lấy chân và tay của nàng, dùng cây trâm cài đầu châm vào các huyệt Thần Môn, Nội Quan và Thái Xung để Võ Tiệp Trữ bình tĩnh trở lại.



Cuối cùng Võ Tiệp Trữ cũng trở nên ngoan ngoãn hơn trước, nàng thở hổn hển nặng nhọc, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào Đỗ Văn Hạo, người đang đè lên mình.



Đỗ Văn Hạo lúc này mới nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt mái tóc bù xù của nàng, âu yếm an ủi: “Võ nương nương, đừng sợ, vi thần là Đỗ Văn Hạo, là Thái Y, vi thần đến đây để chữa bệnh cho nương nương, xin nương nương cứ yên tâm.”



Võ Tiệp Trữ lúc này thần chí đã tỉnh, lại nghe thấy một giọng trầm ấm ngọt ngào như vậy, không kìm được ôm luôn lấy cổ của Đỗ Văn Hạo khóc lớn.



Tiếng khóc của nàng vọng lên thê lương, chua chát, tuyệt vọng vô cùng, nàng khóc như thể muốn đem hết những uất ức trong người thông qua tiếng khóc này mà phát tác hết ra ngoài.



Đỗ Văn Hạo lật người, quỳ xuống, định đỡ Võ tiệp trữ đứng dậy, nhưng nàng bất kể sống chết, cứ ôm chặt lấy cổ của Đỗ Văn Hạo, tâm trạng vô cùng kích động, hoảng loạn khóc lên rưng rức.



Đỗ Văn Hạo đành phải quỳ xuống, ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng âu yếm vuốt ve bộ tóc lòa xòa nhưng mượt mà như lụa của nàng, rồi lại cất giọng trầm ấm an ủi.



Bên tai hắn vọng đến giọng nói già nua của Diệp công công: “Nương nương không sao rồi! Đỗ đại nhân đến đây chữa bệnh cho nương nương rồi, xin nương nương bỏ Đỗ đại nhân ra, để đại nhân chữa bệnh cho nương nương.”



Võ Tiệp Trữ dường như chẳng thèm để ý gì cả, cứ ôm lấy Đỗ Văn Hạo khóc rấm rứt, Đỗ Văn Hạo đành phải nhấc chân của nàng lên quắp vào hông của hắn, rồi ôm lấy nàng. Thân hình yêu kiều, nhỏ nhắn của Võ Tiệp Trữ nằm gọn trong lòng của hắn, Đỗ Văn Hạo cảm nhận thấy thân thể của nàng nóng như một lò lửa vậy.



Đỗ Văn Hạo ôm nàng đứng dậy rồi từ từ đi đến bên giường, mấy đứa cung nữ đi theo vội vã tiến lên trước, trải lại chăn gối, sắp xếp lại cho gọn gàng.



Đỗ Văn Hạo cẩn thận đặt nàng nằm lên giường, nhưng Võ Tiệp Trữ vẫn không chịu buông hắn ra, Đỗ Văn Hạo bất đắc dĩ cũng ngồi lên giường, để mặc Võ Tiệp Trữ rúc vào lòng của hắn khóc. Đỗ Văn Hạo liền quay ra hỏi Diệp công công và mấy đứa cung nữ: “Nương nương làm sao mà lại phát cuồng như vậy?”



Mấy đứa cung nữ cùng nhìn nhau, lầm bầm cái gì đó không rõ cho lắm.



Đỗ Văn Hạo lại hỏi: “Vậy trước khi nương nương phát cuồng có uống hay ăn thứ gì bậy bạ không?”



Tịch Mai nghĩ một lúc rồi đáp: “Thuốc thì không có uống, nhưng có ăn một quả lê do Kim Cúc gọt.”



Đỗ Văn Hạo nhíu mày hỏi: “Lê? Bệnh của nương nương thế này thì không được ăn lê!”



Kim Cúc e dè đáp: “Tại sao vậy? Bệnh của nương nương không phải là nhiệt chứng sao? Cha của tiện nữ nói rằng, lê có thể giảm nóng!”



Đỗ Văn Hạo trợn mắt quát: “Ngươi thì biết cái gì? Thức ăn cũng là thuốc, ăn uống bậy bạ lung tung thì bệnh lại càng nặng thêm,” Nói xong hắn quay đầu lại nói với Diệp công công: “Diệp công công, về sau công công phải luôn ở bên cạnh nương nương, không được phép cho nương nương ăn bất cứ thứ gì hạ hỏa, giảm nhiệt, mong công công ghi nhớ trong lòng!”



Diệp công công cùng những người khác khom người đồng ý..



Lúc này, thì nghe thấy có tiếng bên ngoài truyền đến: “Phó Hạc Phó đại nhân đến!”



Đỗ Văn Hạo thất kinh, nhất định không thể để cho lão già này trông thấy tình cảnh trước mắt này, nếu không, không biết lão ta lại định giờ trỏ gì ra nữa. Trong tay của Đỗ Văn Hạo sẵn có cây trâm, bèn chọc luôn vào huyệt Kiên Tỉnh của Võ Tiệp Trữ, làm cho nửa thân hình của nàng cảm thấy tê liệt, Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng gỡ nàng ra khỏi lòng mình, đứng dậy đi ra bên cửa sổ, gỡ bỏ cái áo quấn quanh cái tay của mình, rồi vứt nó vào góc tường.



Võ Tiệp Trữ khóc nhìn Đỗ Văn Hạo, đưa tay ra kéo lấy hắn, Diệp công công vội vàng nắm luôn lấy tay của nàng, an ủi: “Nương nương, Phó đại nhân đến rồi, ông ta đến khám bệnh cho nương nương đó.”



Võ Tiệp Trữ rùng mình một cái, rồi ngoan ngoãn nghe lời Diệp công công, nằm cuộn tròn trên giường khóc rưng rức.


Kim Cúc lau miếng nước bọt trên mặt đáp: “Mấy ngày hôm trước, lão già họ Diệp này mời cái gã họ Đỗ đến khám bệnh cho nương nương, mới đầu gã họ Đỗ đó không chịu, sau đó Diệp công công lại đi mời tiếp lần nữa, thì gã họ Đỗ đó đồng ý đến đây, và bệnh của nương nương được chữa khỏi…”



Diệp công công nghe đến đây bất giác cười lên một tiếng, khuôn mặt của Phó Hạc sầm xuống, giận dữ nói: “Ngươi cười cái gì?”



“Cái này là cái Kim Cúc nhìn thấy ư? Ta đồng ý là ta đã mời Đỗ đại nhân đến đây, và đại nhân không hề khám bệnh cho nương nương, nhưng Kim Cúc ngươi đã nhìn thấy Đỗ đại nhân kê đơn thuốc chưa? Đã nhìn thấy Đỗ đại nhân sai bảo ta tráo đổi thuốc chưa?”



“Chưa…” Kim Cúc đột nhiên ứ giọng lại.



Phó Hạc thấy vậy, thấp giọng nói: “Đồ ngu!”



Kim Cúc thấy Phó Hạc tức giận, sợ hãi nói: “Tuy là nô tỳ không trông thấy gã họ Đỗ đó sai bảo bọn chúng, nhưng chính mặt nô tỳ đã trông thấy Tịch Mai đi vào ngọn núi giả lấy thuốc, sau đó đun sẵn rồi đặt lên đầu giường của nương nương, sau đó dùng rèm che để che lại, tiếp đó là Diệp công công cố ý đánh lạc hướng của Trần Bà, để cho Tịch Mai tráo đổi thuốc cho nương nương uống. Nương nương uống xong thì bệnh tình chuyển biến tốt, do vậy chắc chắn là bọn chúng đã tráo đổi thuốc nên mới như vậy.”



“Ồ!”



Phó Hạc đứng lên tát luôn một cái, làm cho Kim Cúc xoay người lăn trên mặt đất.



Diệp công công nghe thấy Kim Cúc lỡ mồm như vậy, ha ha cười lớn: “Đúng vậy! Nói không sai một chút nào! Phó Hạc ngươi cố ý kê sai đơn thuốc, nên nương nương của ta uống vào bệnh càng ngày càng nặng, ta tráo đổi thuốc cho nương nương uống thì bệnh tình có chuyển biến càng ngày càng tốt! Ha ha ha, điều này không phải chứng minh là ngươi, tên tiểu nhân Phó Hạc này đang dở trò đó sao? Người đáng bị thẩm vấn là ngươi mới đúng chứ!”



Sắc mặt của Phó Hạc đanh lại, vẫy tay lên, bảo hai tên thái giám đứng gần đó: “Đánh cho ta, đánh chết nó cho ta! Ta không tin là không cậy được mồm của lão già này! Nhất định phải moi cho được cái tên họ Đỗ đó làm cách nào chỉ bảo bọn chúng hãm hại Tiệp Trữ nương nương! Đánh! Lột da nó ra! Rút gân nó ra!”



Hai tên thái giám đó xông lên, rút ra chiếc roi đã được ngâm trong nước muối sẵn từ trước, quất túi bụi vào người của Diệp công công.



Hai tay của Diệp công công bị trói cứng ngược ra đằng sau, hàm răng nghiến ra ken két như sắp vỡ ra đến nơi rồi, nhưng vẫn cố gắng không phát ra tiếng kêu rên nào cả.



Sau khi bị quất mấy chục roi, lão công công cuối cùng cũng bị đánh đến ngất lịm đi.



Hai tên tiểu thái giám bèn buông hai sợi roi xuống, một tên đứng lên trước sờ sờ vào mũi của Diệp công công, vội vàng chạy đến bên Phó Hạc đang nhắm mắt dưỡng thần, e dè nói: “Phó đại nhân, Diệp công công đã ngất lịm đi rồi, hơi thở yếu lắm, e rằng không chịu thêm được…”



Phó Hạc trợn tròn con mắt, đưa mắt liếc nhìn viên thái giám, viên thái giám kinh hãi lùi luôn lại mấy bước, Phó Hạc lúc này mới quay đầu lại nhìn lên thân hình bị đánh cho bất tỉnh của Diệp công công, máu tươi đã nhuốm ướt cái áo rách bươm hằn lên hình roi vọt của ông, rồi lạnh lùng nói: “Đem thau nước lạnh vào đây, cho thêm muối vào trong đó, đổ lên người nó cho ta, giả vờ chết hả? Đừng hòng!”



Viên tiểu thái giám cong người tuân lệnh, không lâu sau đã bưng lên một chậu nước muối, đổ hết lên người của Diệp công công, do bị đau quá lão công công bừng tỉnh lại, nhưng vẫn không hề rên rỉ câu nào, chỉ biết cúi đầu thở khò khè nặng nhọc.



Trần Bà thấy vậy chen vào: “Đại nhân, hay là thẩm vấn con tiện nhân Tịch Mai trước, lão thân có cách bắt nó khai ra tên họ Đỗ kia đã sai bỏ bọn nó hãm hại Võ Tiệp Trữ như thế nào!”



“Vậy được, thế ngươi cứ làm đi.”



Trần Bà đi đến gốc cây tùng cổ quanh co khúc khuỷu, đưa tay lên cầm lấy một cành cây to như bắp tay của một đứa trẻ, rồi vận công bẻ luôn chiếc cành đó xuống, chỉ nghe thấy cành cây kêu lên một tiếng răng rắc khô không khốc đã bị gãy lìa rời khỏi thân cây, Trần Bà cầm lấy cành cây múa quay một đường trên không trung, tiếng cành cây quay cuồng trong không khí kêu lên những tiếng vùn vụt ghê rợn, rồi Trần Bà dừng lại, cầm cành cây vỗ vỗ vào lòng bàn tay của mình, từ từ tiến đến trước mặt của Tịch Mai, dùng cành cây thô kệch đó dí vào bộ phận phía dưới cơ thể của Tịch Mai, cười khẩy nói: “Con tiện nhân này, mày vẫn chưa bị mất trinh đúng không?”



Tịch Mai dường như đã đoán được cái trò ác hiểm của Trần Bà, hằn học đáp lại: “Cẩu tặc! Có giỏi thì ngươi giết chết ta đi!”



“Giết ngươi ư? Yên tâm đi, lão thân sẽ cho ngươi được toại nguyện, nhưng trước khi giết ngươi, ta phải cho ngươi chịu khổ một chút đã! Nói đi! Ngươi chọn biện pháp tố cáo tên họ Đỗ kia đã sai bảo bọn ngươi tráo đổi thuốc để hãm hại nương nương thế nào? Hay là hiến dâng cái trinh tiết của ngươi cho cái cây gỗ to này? Ta đoán là ngươi sẽ chọn cái thứ hai! Con tiện nhân này, ngươi muốn hưởng thụ cảm giác khoái lạc khi cây gỗ này chui vào trong người ngươi đúng không? Ha ha ha!”



Tịch Mai như là bị phát cuồng vậy, vặn người cố tránh khỏi cây gỗ to đó, gào thét: “Con đàn bà yêu tinh thối tha! Đỗ đại nhân mới là người tốt, mới là người thực tình chăm lo cho nương nương, ngươi muốn ta giúp ngươi hãm hại Đỗ đại nhân ư, đừng có mơ!”



“Được! Để ta xem ngươi cứng đầu cứng cổ đến mức nào!” Trần bà nhâng chân lên đạp luôn Tịch Mai ngã nhào xuống đất, sau đó dẫm luôn lên người nàng, dí nàng xuống, một tay cầm cây gậy to, một tay giằng lấy chiếc váy trên người Tịch Mai, xé rách ra!



“Dừng tay!” Một tiếng quát vang lên từ phía xa.



Trần Bà, Phó Hạc cùng quay đầu lại nhìn, thì trông thấy có một bóng người đang phi thẳng đến chỗ này.