Tống Y

Chương 254 : Một cõi phong trần!

Ngày đăng: 19:20 18/04/20


Khi bóng dáng người đó chạy đến gần, thì tất cả mọi người đều nhận ra đó chính là Thái Y Viện Viện Phán Đỗ Văn Hạo!



Đỗ Văn Hạo chạy đến thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại ướt đầm cả áo, xông đến trước mặt Trần Bà, chỉ tay vào mặt bà ta quát lớn: “To gan! Dừng tay lại.”



Trần Bà lần trước bị Đỗ Văn Hạo cho ăn mấy chiêu của Nhuyễn Vi Giáp, nên giờ trông thấy hắn xông đến, liền vội vã lùi lại mấy bước.



Đỗ Văn Hạo tiến lên phía trước chắn ngay trước mặt của Diệp công công, và Tịch Mai, rồi quay đầu lại nói: “Võ Tiệp Trữ đâu?”



Tịch Mai trông thấy Đỗ Văn Hạo đến đây, trong bụng vừa mừng vừa lo: “Nương nương vẫn ở trong phòng, đã bị bọn họ làm cho tức quá ngất lịm đi rồi! Đỗ đại nhân mau mau rời khỏi đây đi! Bọn chúng muốn làm hại đại nhân đó!”



Phó Hạc trông thấy Đỗ Văn Hạo chạy đến đây, trong lòng cũng thầm kinh ngạc, từ từ đứng dậy, cười nhạt nói: “Đỗ đại nhân đến rồi đó à? Kẻ hèn này đang điều tra một việc, đó là khi kẻ hèn này kê thuốc cho nương nương uống, thì bị hai đứa cẩu nô tài này tráo đổi, kẻ hèn ngờ rằng phía đằng sau bọn chúng chắc chắn có người sai bảo, có ý đồ muốn hãm hại Võ Tiệp Trữ nương nương, do vậy kẻ hèn này bèn ở đây tra vấn bọn chúng!”



“Không cần điều tra nữa đâu!” Giọng nói của Đỗ Văn Hạo sang sảng: “Chính là ta đã sai bảo hai người bọn họ!”



Phó Hạc sửng sốt, ông ta không ngờ rằng Đỗ Văn Hạo lại nhận tội một cách dứt khoát như vậy, nhất thời cũng không biết nên mở miệng nói gì nữa.



Trần Bà mừng rỡ chen vào: “Ha ha! Đúng là chưa hỏi mà đã khai rồi! Phó đại nhân, bây giờ chúng ta nên trói hắn lại giao cho Trần Mỹ Nhân xử lý chứ!”



Đỗ Văn Hạo cười nhạt, quay sang nói với Trần Bà: “Có hai việc này nhà ngươi nên biết: Một là, tại sao bổn quan lại sai bảo hai người này tráo đổi thuốc của Võ nương nương, nguyên nhân là gì chứ? Thứ hai, quản lý mọi việc nơi hậu cung là do Thái Hoàng Thái Hậu quản lý, chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu mới có quyền xét xử tội làm loạn nơi hậu cung mà thôi!”



Trần Bà lúc này há hốc mồm, cứng hết cả lưỡi lại không biết nói câu gì, bèn quay sang nhìn Phó Hạc.



Phó Hạc lạnh lùng nói: “Vậy thì chúng ta cùng đến trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu đối chất vậy, để kẻ hèn này xem xem Đỗ đại nhân sai bảo hai đứa nô tài này tráo đổi thuốc uống của Võ nương nương là đúng hay là sai!”



“Hề hề! Không cần đi đâu!”



Khuôn mặt của Phó Hạc hiện lên vẻ đắc ý vô cùng, cười chế nhạo: “Tại sao vậy? Lẽ nào Đỗ đại nhân làm việc khuất tất nên không dám đến gặp Thái Hoàng Thái Hậu!”



“Ai làm việc khuất tất thì trong bụng người đó tự biết!” Đỗ Văn Hạo nghẹo cổ quay ra phía ngoài cổng trông ngóng cái gì đó, đột nhiên nét mặt của hắn trở nên vui mừng khôn tả: “Ta nói không phải đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu, vì Thái Hoàng Thái Hậu đã đến đây rồi!”



Phó Hạc kinh ngạc quay đầu lại nhìn, quả nhiên từ rất xa tiến đến một đám người, đó chính là đám thuộc hạ của Thái Hoàng Thái Hậu.



Mọi người đều quỳ hết xuống nghênh giá Thái Hoàng Thái Hậu, Phó Hạc cũng vén áo quỳ xuống, nhưng trong bụng lại nghĩ thầm: “Bà lão này hôm nay đến đây làm gì nhỉ?”



Đỗ Văn Hạo nhân lúc đang chờ Thái Hoàng Thái Hậu đi đến, vội vàng tiến đến cởi trói cho Diệp công công và Tịch Mai, nhưng Diệp công công đã bất tỉnh nhân sự không biết trời đất là gì nữa rồi. Đỗ Văn Hạo bảo Tịch Mai mang đến cho hắn một bát nước lã để hắn rửa sạch các vết muối trên người của Diệp công công đi. Sau đó Đỗ Văn Hạo lại chạy vào trong phòng, thì thấy Võ Tiệp Trữ đã ngất lịm nằm đó, hắn vội vã rút kim châm vào huyệt Độ, cứu nàng tỉnh dậy.



Võ Tiệp Trữ mở mắt ra trông thấy Đỗ Văn Hạo, như người sắp chết đuối với được cái cọc, cộng thêm với thần trí của Võ Tiệp Trữ bây giờ vẫn mê man, quay cuồng nên nàng lại đưa tay ra định ôm lấy cổ của Đỗ Văn Hạo.



Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên là không dám để cho Võ Tiệp Trữ ôm hắn thêm một lần nữa, vì bên ngoài còn rất nhiều người khác, nếu như để bọn họ trông thấy hắn đang ôm vợ của Hoàng Thượng thì sẽ không thể bảo toàn được cái đầu trên cổ hắn. Đỗ Văn Hạo rất trân trọng cái đầu của hắn, nên khi Võ Tiệp Trữ có hành động như vậy, hắn liền vội vã đẩy nàng ra, cúi người nói: “Bẩm nương nương! Thái Hoàng Thái Hậu đến rồi, đang ở phía bên ngoài đó, nương nương có điều gì uất ức thì nên đến thẳng trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu mà nói cho rõ ràng!”



Võ Tiệp Trữ rung người kích động vô cùng, nàng nói như thét gào lên vậy: “Nhanh! Mau đỡ ta ra gặp Thái Hoàng Thái Hậu!”



Mấy đứa cung nữ đứng ngay gần đó, vội vàng tiến đến đỡ lấy Võ Tiệp Trữ dậy, xốc lại quần áo cho tử tế, rồi dìu nàng ra ngoài.



Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ngay phía ngoài, trông thấy Võ Tiệp Trữ đi ra, bèn quay đầu lại hỏi: “Ngươi cảm thấy trong người thế nào?”




Bọn thái giám đặt tấm phản mà Phó Hạc nằm trên đó xuống ngay trước cánh cổng, xong sau đó tất cả cùng phất áo bỏ ra về.



Người gác cổng nghe xong kinh hãi: “Lão gia! Lão gia bị làm sao vậy? Phu nhân! Phu nhân mau đến đây! Lão gia xảy ra chuyện rồi!”



Rất nhanh, trong phủ của Phó Hạc loạn cào cào, ánh đèn lồng chạy ngang chạy dọc, tiếng chân dồn dập, cộng thêm tiếng khóc lóc thảm thiết: “Lão gia, lão gia…!”



Tại cung Thiên Nhan của Trần Mỹ Nhân.



Ánh trăng ảm đạm treo trên mái hiên của tẩm cung và một góc của cây hòe già cỗi trong vườn, bỗng có một con mèo đen trèo lên cây đó kêu “Meo!” lên một tiếng, làm cho bọn quạ trên cây nghe thấy, không kịp để cho con mèo đen vồ trộm thành công, đã vỗ cánh bay đi mất. Con mèo đen đó nhìn xuống căn phòng vẫn còn sáng đèn bên trong tẩm cung, đôi mắt nó sáng xanh lên, trong bóng tối phát ra ánh sáng lập lòe lành lạnh.



Hương Noãn Các, là nơi mà Hoàng Thượng không hề biết tới tại Thiên Nhan Cung, nghe tên cũng khá hay, nhưng thực chất nơi đây chính là nơi mà Trần Mỹ Nhân dùng để dùng cực hình với những người nào làm nàng cảm thấy khó chịu, ngứa mắt. Những phòng hành hình trong Hương Noãn Các này vô cùng bí mật, ngay cả những cung nữ và thái giám ở Thiên Nhan Cung cũng không hề biết được.



Nơi cửa sổ của Hương Noãn Các, Trần Mỹ Nhân đang lạnh lùng nhìn vào một lão thái giám đang quỳ phía dưới đất.



Lão thái giám này họ Lại, vốn là nội thị nơi hậu cung, võ công không tồi chuyên phụ trách những việc an toàn nơi hậu cung. Chỉ vì một lần lầm lỡ mà mắc tội, theo luật là phải bị chém đầu, nhưng do Trần Mỹ Nhân van nài với Hoàng Thượng nên lão công công này mới thoát được cái chết, sau đó Trần Mỹ Nhân còn ban cho lão thái giám này không ít các ân huệ khác, nên lão thái giám giờ đây hết mực trung thành với nàng.



Trần Mỹ Nhân mới đầu định lợi dụng Võ Tiệp Trữ mắc bệnh sai Phó Hạc mang danh đến chữa trị, nhưng thực chất là âm thầm hãm hại, muốn dìm Võ Tiếp Trữ nằm sâu dưới đất mới cam lòng. Để đảm bảo công việc thêm phần thuận lợi, Trần Mỹ Nhân đã phái Trần Bà và Lại công công cùng hợp sức, giúp đỡ Phó Hạc trong công việc hãm hại Võ Tiệp Trữ. Nhưng ai ngờ, tất cả âm mưu của nàng đã bị người mà Thái Hoàng Thái Hậu hết mực tin tưởng là Đỗ Văn Hạo phá hỏng hoàn toàn.



Giờ đây Trần Mỹ Nhân khoác trên người một chiếc áo choàng màu hồng, đứng bên cửa sổ của Hương Noãn Các, bên ngoài trời tối đen như mực không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.



Đêm nay Hoàng Thượng lại đến vui vẻ với Đức Phi nương nương, không đến chơi với nàng ở Thiên Nhan Cung nữa, điều này làm cho Trần Mỹ Nhân cảm nhận thấy dường như có một điều gì đó không ổn sắp sửa xảy ra.



Trong mấy ngày liên tiếp gần đây, Trần Mỹ Nhân từ hồi được sủng ái đến giờ, chưa bao giờ bị Hoàng Thượng lơ là lâu đến như vậy, nàng bây giờ như cảm nhận được sắp có một trận phong ba bão táp sắp ập tới.



Trần Mỹ Nhân thấp giọng hỏi: “Lão Lại Tử, ngươi đã nhìn rõ ràng chưa?”



“Bẩm nương nương! Nô tài đã trông thấy rất rõ ràng, mới đầu Thái Hoàng Thái Hậu và Đỗ đại nhân dường như muốn giết chết Phó đại nhân thật, nhưng sau đó lại thay đổi tâm ý, chỉ cho Phó Hạc một trận đòn roi, cách chức rồi đuổi ra ngoài cung mà thôi.”



Lại thái giám trông thấy Trần Mỹ Nhân im lặng không nói câu nào, mà cứ đứng im ở đó suy ngẫm, Lại thái giám đã quá hiểu chủ nhân của mình, Trần Mỹ Nhân hội tụ đầy đủ đầy đủ sự cay độc mà bất kỳ người đàn bà xấu xa nào cũng có, ai mà đã động đến nàng thì sẽ phải đón nhận hậu quả vô cùng ghê rợn, bi thảm. Mỗi lần sắp có một trận cuồng phong, bạo vũ xảy ra, nàng đều đứng cạnh cái cửa sổ này rất lâu, sau đó đưa ra một quyết định, mà lần quyết định nào cũng có đầu người phải rơi xuống.



Cuối cùng, Trần Mỹ Nhân cũng mở miệng ra nói, giọng nói vẫn ngọt ngào, đầm ấm vô cùng: “Ngươi nói xem, Phó Hạc bây giờ có còn tác dụng gì không?”



Lại thái giám rùng mình một cái, thấp giọng hỏi: “Nương nương cao minh, lão nô chỉ biết làm theo ý chỉ của nương nương hành sự mà thôi.”



Trần Mỹ Nhân hứ lên một tiếng, vắt vẻo ngồi lên chiếc ghế tựa gần đó, tay trái đặt lên chiếc bàn đặt cạnh dó, năm ngón tay của nàng gõ từng nhịp lên đó: “Phó Hạc có khai ra điều gì với bà lão đó không?”



“Thưa không! Ông ta luôn miệng nói rằng, ông ta chẩn đoán sai lầm nên mới như vậy.”



Trần Mỹ Nhân mỉm cười, nhưng tiếng cười của nàng lại làm cho người khác cảm thấy lạnh tóc gáy: “Vậy thì tốt!” Trần Mỹ Nhân nhẹ nhàng đứng dậy, đưa tay lên che miệng ngáp ngáp mấy cái.



Lại thái giám thấy vậy nói: “Thưa nương nương! Bây giờ cũng khá muộn rồi, mời nương nương về phòng nghỉ, nô tài xin cáo lui!”



“Ừm! Ngươi về đi, Phó Hạc dù sao cũng già rồi, có những người già quá nên mắc chứng hồ đồ khó hiểu, những loại người như vậy thì cũng nên phải đi nghỉ sớm hơn. Ta nghĩ là ngươi nên đi giúp ông ta đi nghỉ sớm đi là vừa rồi đấy!”