Tống Y

Chương 267 : Sống sót sau kiếp nạn

Ngày đăng: 19:21 18/04/20


Cách cứu người chết đuối chính xác nhất chính là giữ khoảng cách với người sắp chết đuối tầm hai mét. Người sắp chết đuối thường đưa tay lên phía trên múa may quay cuồng, khua khoắng loạn lên, người đến cứu có thể lợi dụng tình thế này lặn ra phía sau người sắp chết đuối rồi áp sát vào, sau đó đưa tay ôm vào nách của họ, như vậy sẽ thuận tay đưa đầu người sắp chết đuối kéo ra khỏi mặt nước, cũng tránh khỏi bị người đó bám vào mình, đồng thời sẽ không bị chết chìm cùng với họ. Một khi kéo được người sắp chết đuối ra khỏi mặt nước thì nên dùng tư thế bơi ngửa để bơi vào bờ.



Những phương pháp này về lý thuyết Đỗ Văn Hạo đều hiểu hết, nhưng hắn lại không hề có chút kinh nghiệm thực tiễn nào về việc cứu người sắp chết đuối cả, cũng chưa bao giờ bơi vào buổi trời lạnh căm căm như thế này, nhưng hắn đâu có sự lựa chọn nào khác nữa đâu. Tuy rằng Trường Công Chúa rơi xuống hố băng không can hệ gì đến hắn cả, nhưng nơi này cũng chỉ có một mình hắn với Công Chúa mà thôi. Nếu như Trường Công Chúa bị chết đuối, thì hắn có mồm năm miệng mười đi chăng nữa cũng chẳng thoái thác được trách nhiệm của mình. Nếu như có một kẻ “tốt bụng” nào nữa bảo rằng chính hắn là người đã đẩy Công Chúa rơi xuống hố băng thì lúc đó Đỗ Văn Hạo chỉ có nước về chầu ông bà ông vải mà thôi, Hoàng Thượng còn lâu mới tin lời hắn giải thích!



Hơn nữa, kể cả không có những giả thiết như trên vừa nói, cho dù người rơi xuống nước không phải là Công Chúa mà chỉ là một người phụ nữ nông dân bình thường, nhưng thân là một sinh viên đại học có học thức, văn hóa, giáo dục, đã nghe rất nhiều điều răn dạy nên ra tay cứu giúp người gặp hoạn nạn, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, hơn nữa bản thân mình lại là một bác sĩ nữa, trong y đức thì điều đầu tiên đó là không được phép thấy chết mà không cứu, bất kể điều đó có liên quan đến y thuật hay không.



Do vậy, Đỗ Văn Hạo rất nhanh cởi bỏ áo mũ trên người, lột hết quan bào, chỉ còn mỗi một chiếc quần tam giác trên người (Đời nhà Tống có lẽ không có chiếc quần tam giác con con này, đây là do Đỗ Văn Hạo tự thiết kế rồi bảo Anh Tử may cho, không có chiếc quần tam giác này, khi mặc đồ hắn cảm thấy vô cùng khó chịu). Đang trong lúc Đỗ Văn Hạo định gieo mình xuống hố băng cứu người, thì hắn đột nhiên dừng lại, cứu người sắp chết đuối dưới hố băng khác với cứu người sắp chết đuối dưới hồ nước, những lớp băng xung quanh hố băng vô cùng dễ vỡ, lại cộng thêm thời tiết lạnh như thế này, cơ thể của hắn rất dễ bị co rút, cứng ngắc lại, người sắp chết đuối và người đến cứu sẽ rất khó để có thể bò được ra ngoài. Người nào chưa nếm trải bơi trong mùa lạnh mà bơi trong trời lạnh thì chỉ cẩn mười phút thôi là sẽ mất hết cảm giác, chưa đến nửa tiếng đồng hồ sẽ bị đông cứng mà chết. Do vậy, làm cách nào thoát khỏi hoàn cảnh đóng băng này mới là điều mấu chốt để cứu người.



Đỗ Văn Hạo quay người lại thì thấy hai con ngựa vẫn đứng ở đó, lập tức có một ý nghĩ thoáng qua, hắn liền chạy đến rút trên yên ngựa ra một con dao rồi cắt luôn dây cương trên người ngựa xuống, như vậy hắn đã có một sợi dây, sau đó nối các đầu lại với nhau, hắn liền có một sợi dây khá dài, Đỗ Văn Hạo kéo sợi dây đến bên cái hố băng rồi buộc hai đầu sợi dây vào bao của con dao vứt xuống dưới hố băng, sau đó hít một hơi thật sâu bay người nhảy vào hố băng.



Khi ở bên ngoài hố băng cởi bỏ đồ trên người xuống thì khí lạnh tràn ngập khắp cơ thể, thấu tận vào trong xương tủy, nhưng ngược lại khi hắn vừa nhảy xuống đánh tùm một cái thì lại không thấy lạnh như thế nữa, rất nhanh hắn đã đụng vào đáy hồ. Chỗ này chỉ cách cái bờ hồ có một chút, nước sâu không đến một trượng, nước có vẻ rất trong, ban ngày dường như có thể trông đến tận đáy. Đỗ Văn Hạo trấn tĩnh một lúc rồi lập tức phát hiện ra phía dưới nước có một vật gì đó màu trắng, và mấy cái vạt áo đang trôi theo dòng nước.



Chắc chắn là Trường Công Chúa rồi.



Đỗ Văn Hạo bơi ra đó, quả nhiên không sai, hắn cách Công Chúa một đoạn không xa, thì thấy thân hình Công Chúa đang nằm bất động, có lẽ viên đá lúc này rơi xuống từ độ cao một trượng đã phá vỡ màng băng kết tụ trên mặt nước, sự va chạm mãnh liệt như vậy làm cho Công Chúa bị sặc nước nên mới ngất đi như vậy.



Công Chúa bị như vậy thì lại càng có lợi cho việc cứu trợ, nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn vô cùng thận trọng bơi ra phía sau của Công Chúa, nắm lấy hai vai của nàng, rẽ nước nhấc lên, rất nhanh Công Chúa đã được đưa lên khỏi mặt nước.



Trường Công Chúa vẫn hôn mê bất tỉnh, Đỗ Văn Hạo lấy hết sức kéo nàng ra khỏi hố băng, những mảng băng vỡ bị rơi kêu lên lạo xạo, Trường Công Chúa khi rơi xuống đây đã làm vỡ vụn lớp băng bên trên hố băng, giờ đây chúng lại rơi vào trong nước.



Lúc này, cái lạnh thấu xương của nước băng làm Đỗ Văn Hạo cảm thấy như độ tuần hoàn máu trong cơ thể mình như ngưng trệ lại, hai hàm răng của hắn đập vào nhau kêu lên lập cập, hắn cũng đang mất dần sức lực một cách nhanh chóng. Đỗ Văn Hạo biết mình không còn nhiều sức lực nữa, hết lần này đến lần khác, hắn cố gắng kéo Công Chúa ra khỏi hố băng, hắn lấy hết sức bình sinh cõng Công Chúa lên lưng mình, để hai tay của nàng thõng xuống trước ngực của mình, sau đó dùng hai tay nắm lấy chiếc bao của con dao được buộc với cương ngựa, hắn không ngừng lay động dây cương, kêu gào con ngựa lùi lại!



Hai con ngựa này không phải hắn nuôi, nên không hiểu hắn cho lắm, bọn chúng cũng chẳng hiểu Đỗ Văn Hạo gào thét như vậy để làm gì, cứ đứng như phỗng, lạnh lùng nhìn hắn.



Đỗ Văn Hạo bực mình, hai tay hắn kéo giật sợi dây cương lại.



Hai con ngựa đột nhiện bị lực kéo của Đỗ Văn Hạo kéo lên mấy bước, lập tức nhận thấy phía dưới vô cùng nguy hiểm, liền giơ hay đôi chân trước đang bám chặt vào đất lên, mũi thở phì phò, hí lên một tiếng rồi lùi lại.



Đây chính là cái mà Đỗ Văn Hạo cần, hắn thấy phương pháp này có hiệu quả, bèn tiếp tục kêu gào lên, sau đó lại dùng lực giật ngược dây cương lại. Hai con ngựa lúc này sức mạnh ngàn cân, Đỗ Văn Hạo làm sao mà kéo lại nổi, hắn bị hai con ngựa kéo lê đi, người hắn như chiếc thuyền phá băng vậy, hắn bị kéo đến đâu thì băng trên mặt nước bị vỡ ra đến đấy, kêu lên răng rắc rồi vỡ vụn ra.



Hai tay của Đỗ Văn Hạo đan chéo vào nhau nắm chặt lấy dây cương kéo lại từng bước một, dây cương càng lúc càng ngắn lại, khoảng cách với hai con ngựa cũng càng lúc càng gần, vết nứt của lớp băng cũng càng lúc càng tiến gần đến chỗ hai con chiến mã.



Mắt hai con chiến mã trợn tròn lên, bọn chúng nhận ra nguy hiểm đang tiến đến gần. Trong lúc nguy cấp theo bản năng tự nhiên của mình, hai con ngựa lùi lại càng lúc càng nhanh hơn, càng về phía gần bờ hồ thì băng đóng càng dầy, mà băng càng dầy thì càng có thể nâng đỡ được trọng lượng của hắn và Công Chúa, hai con ngựa cứ thế kéo ngược về phía sau, cuối cùng Đỗ Văn Hạo và Trường Công Chúa cũng ra khỏi cái hố băng đó, hai con ngựa kéo hắn và Công Chúa thêm một đoạn nữa rồi mới chịu dừng lại.



Đỗ Văn Hạo run rẩy trở mình bò dậy, hắn ôm lấy công chúa vào lòng, rồi nhanh chân chạy ra đến bờ hồ, bên bờ hồ lúc này tuyết phủ trắng xóa, hắn đảo mắt một lượt phát hiện ra nơi gần đó có một hòn đá khá vững chắc liền ôm Trường Công Chúa chạy ra chỗ đó, rồi cẩn thận đặt Công Chúa nằm lên đó.



Đỗ Văn Hạo úp đầu mình vào bộ ngực cao vút của Công Chúa nghe ngóng, thì phát hiện ra tim của Công Chúa vẫn còn đập, hắn lại đưa tay lên mũi thì cũng thấy có hơi thở, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Từ lúc Trường Công Chúa rơi xuống hố băng cho đến lúc Đỗ Văn Hạo cứu Công Chúa thoát khỏi hố băng, thì thời gian mới chỉ dùng hết hơn một phút, Trường Công Chúa lúc này chỉ đang trong trạng thái hôn mê mà thôi, tim vẫn đập và vẫn còn hơi thở.



Tiếp sau đó Đỗ Văn Hạo phải nghĩ xem nên bảo vệ nhiệt độ cơ thể cho Công Chúa ra sao, toàn thân của nàng bây giờ đã ướt hết cả, rất nhanh sẽ bị đông cứng hết cả lại.
Những bài thuốc mà Đỗ Văn Hạo khai thêm cốt là để thanh trừ dục tính, thay thế cho việc tắm bằng nước lạnh, hắn dĩ nhiên là không thể mở miệng cho Công Chúa biết được, nếu không cả hai đều thấy khó xử, ngượng ngùng.



Trường Công Chúa nghe xong mừng rỡ, sau khi nghỉ ngơi một lúc đã cảm giác thấy khỏe lên rất nhiều, bèn từ từ đứng dậy nói: “Chúng ta đi thôi!”



“Công Chúa đã khỏe hẳn chưa vậy?” Đỗ Văn Hạo đưa mắt quan sát nàng một cách tỷ mỉ.



“Chắc không sao đâu.” Trường Công Chúa duỗi tay, duỗi chân một lúc rồi nói: “Ngươi đi dắt ngựa đến đây.”



Đỗ Văn Hạo liền cầm lấy đống quần áo ướt sũng dưới đất lên, rồi dùng khăn quấn chúng lại vào nhau, cột lên lưng ngựa. Đỗ Văn Hạo lại nối lại dây cương đã bị cắt ra buộc lại vào mõm ngựa, rồi kéo ngựa đến gần chỗ Công Chúa, Công Chúa vén váy phi người cưỡi lên ngựa, Đỗ Văn Hạo cũng nhẩy lên ngựa đi theo.



Trường Công Chúa giật cương ngựa lại, nhưng con ngựa lại cắm đầu cắm cổ phóng về phía hòn đá tảng nơi hố băng đó, Đỗ Văn Hạo trông thấy thất kinh, vội vã đuổi theo.



Cũng may mà khi Công Chúa cách hòn đá tảng đó khoảng một trượng thì ghì được cương ngựa xuống, nàng nhìn vào hố băng và vết nứt dài trên đó, bất giác cảm thấy sợ hãi, quay người lại đưa mắt nhìn Đỗ Văn Hạo, thấp giọng nói: “Đa tạ Đỗ đại nhân cứu mạng!”



“Không có gì, bảo vệ Công Chúa là bổn phận và trách nhiệm của vi thần.”



Trường Công Chúa nhìn vào mặt của Đỗ Văn Hạo, không hiểu tại sao khuôn mặt nõn nà của nàng lại dần ửng đỏ lên, giật cương ngựa quay đầu lại, giơ roi quất ngựa chạy quay lại vào bờ hồ rồi phóng thẳng ra chỗ đường cái.



Khi hai người ra đến đường lớn, mấy đứa tùy tùng đã đứng chờ ở đó tự bao giờ, trông thấy Công Chúa đã thay một bộ váy áo mới, bất giác cảm thấy kỳ lạ, nhưng không ai dám hỏi gì nhiều, bọn chúng cũng không biết Trường Công Chúa vừa đi dạo quanh quỷ môn quan mấy vòng rồi mới quay lại thế gian này, thấp thoáng trong áo váy của nàng là bộ quần áo của Đỗ Văn Hạo.



Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy may mắn, không ngờ rằng Công Chúa vẫn còn sống sót, lại còn biết được thêm nguyên nhân phát bệnh của Hoàng Thái Hậu nữa, nên tâm tình của hắn thoải mái, sảng khoái vô cùng, hai người cùng ra roi quất ngựa phóng như bay.



Sau khi phi được một đoạn đường, Trường Công Chúa bèn quay đầu lại hỏi Đỗ Văn Hạo: “Ngươi đã thành thân rồi phải không?”



“Thưa vâng!” Đỗ Văn Hạo trả lời ngắn gọn.



“Nàng ta đẹp chứ!”



“Ai cơ?”



“Nương tử của ngươi ấy!”



“Đẹp!”



Hiển nhiên là Trường Công Chúa không hề thỏa mãn câu trả lời của Đỗ Văn Hạo, bèn hỏi tiếp: “Đẹp hơn ta chứ?”



Câu hỏi này đúng là khó trả lời vô cùng, Bàng Vũ Cầm đẹp hơn Công Chúa nhiều, Tuyết Phi Nhi thì hoạt bát dễ thương hơn Công Chúa, còn Liên Nhi thì biết nũng nịu hơn Công Chúa, Công Chúa có lẽ so với ba người bọn họ chỉ hơn mỗi cái là làm cho người khác thương hại, một sự thương hại xuất phát từ một tai nạn khủng khiếp, vẻ đẹp thê lương đó làm cho nam nhân phải động lòng mà dang tay ra bảo vệ nàng.