Tống Y

Chương 268 : Đêm mưa tuyết bão bùng!

Ngày đăng: 19:21 18/04/20


Chờ mãi mà không thấy Đỗ Văn Hạo trả lời, Trường Công Chúa nghoẹo đầu, sẵng giọng nói: “Này! Ta đang hỏi chuyện ngươi đấy...”



“Ừm! Vi thần có một vợ và hai thiếp, Công Chúa muốn hỏi người nào?” Đỗ Văn Hạo đáp.



“Hả?” Trường Công Chúa không ngờ Đỗ Văn Hạo còn trẻ như vậy mà đã nạp hai người thiếp rồi, bèn nhếch mép lên nói: “Hứ! Thì ra là một tên đào hoa công tử, đàn ông các ngươi đúng là gặp người nào là yêu người đó, chẳng có ai đáng tin được cả!”



Đỗ Văn Hạo chỉ cười khan lên hai tiếng cũng không trả lời.



“Vậy ta hỏi ngươi, ta so với một vợ và hai thiếp của ngươi thì sao hả?”



“Dĩ nhiên là Công Chúa đẹp rồi, nàng là Trường Công Chúa mà, làm gì có Công Chúa nào không xinh đẹp cơ chứ?”



Đây đúng là một câu nịnh bợ không hơn không kém, người nào nghe câu nói này cũng đều nhận ra hắn đang nói theo kiểu vuốt đuôi, xiểm nịnh, Trường Công Chúa nghe xong bất mãn lườm hắn một cái: “Ý của ngươi là gì hả?”



“Ý của vi thần là Công Chúa xinh đẹp hơn ba người vợ của vi thần nhiều lắm!”



“Hứ! Vậy sao ngươi lại đem hai từ Công Chúa của ta vào câu nói của ngươi, lẽ nào ta không phải là Trường Công Chúa thì không xinh đẹp, không thể so bì được với ba người vợ của ngươi sao?”



“Không không, thưa Công Chúa, nàng cho dù không phải là Công Chúa đi chăng nữa, thì vẫn vô cùng xinh đẹp, Công Chúa chính là tiên nữ trên thượng giới biến thành, đẹp đến không thể nào diễn tả nổi, ba người vợ của vi thần chẳng qua chỉ là con nhà thường dân, làm sao có thể so bì được với tiên nữ giáng trần cơ chứ.”



Trường Công Chúa nửa cười nửa không, nheo mắt nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy ngươi nói xem ta đẹp như thế nào?”



Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm trong bụng, ngươi thì đẹp cái quỷ gì cơ chứ, ta cũng có cưới ngươi đâu cơ chứ. Trong lúc hắn đang tìm những từ ngữ đại loại như hoa nhường nguyệt thẹn để khen nàng, nhưng đột nhiên một luồng gió lạnh thổi đến, bất giác cảm thấy lạnh gáy, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tại đường chân trời những đám mây xám, biến thành hàng nghìn hàng vạn đám mây quấn quanh ngọn núi ẩn hiện bên trong.



“Lại bắt đầu rơi tuyết rồi!” Đỗ Văn Hạo vội vã chuyển đổi đề tài nói chuyện, chỉ ra phía chân trời nói: “Trường Công Chúa nhìn kìa, trận bão tuyết này e rằng sẽ lớn lắm, chúng ta phải nhanh chân tìm chỗ tránh bão tuyết mới được!”



Trường Công Chúa nhếch mép nói: “Ngươi đúng là tên nho sinh trói gà không chặt, chỉ là một trận bão tuyết vớ vẩn thôi mà, sợ cái gì chứ!”



Đỗ Văn Hạo cũng chưa trải qua trận bão tuyết nào bao giờ cả, nên cũng không thể hiểu rõ độ nguy hiểm của nó, nhưng hắn lại cứ vô cớ cảm nhận thấy sự sợ hãi khủng khiếp tràn khắp cơ thể, thấp giọng nói: “Công Chúa! Bão tuyết không nên khinh thường, Công Chúa lại mặc ít như vậy, hơn nữa còn vừa mới rơi xuống nước, e rằng...”



“Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì chứ! Đồ nhát gan, đồ thỏ đế! Thôi được rồi! Ta nghe lời của ngươi! Chúng ta mau mau đi tìm nơi trú ngụ tránh bão tuyết nhanh lên! Đi!” Công Chúa quất ngựa phi luôn lên trước, Đỗ Văn Hạo cũng vội vã theo sau.



Bọn họ cùng phóng người phi ngựa tiến thẳng lên phía trước thêm mấy dặm.



Trong lúc đang phi ngựa, Đỗ Văn Hạo đột nhiên cảm thấy lành lạnh trên má, đưa tay lên sờ thì hắn phát hiện ra đó chính là mấy bông tuyết đọng trên mặt của hắn, thì ra trời bắt đầu rơi tuyết rồi!



Tuyết mới bắt đầu rơi, tung bay trong gió, rất nhanh sau đó gió cũng bắt đầu nổi lên, gió càng lúc càng to kèm theo những bông tuyết lạnh lẽo phất thẳng vào mặt, làm cho người ta có cảm giác đau buốt vô cùng. May mà bọn họ phi ngựa trên đường lớn, nên không lo lạc đường, nhưng do gió tuyết to quá làm cho tốc độ của bọn họ bị hạn chế đi rất nhiều.



Sau khi phóng ngựa sang phía tây được hai canh giờ, thì cũng đã đến giờ ngọ, bọn họ đi đến một cái đồi, địa hình bắt đầu gập ghềnh, nhấp nhổm, càng tiến về phía trước thì địa hình càng lúc càng dốc hơn.



Trên đường đi bọn họ cũng đi qua mấy cái thôn, nhưng đều quá cũ, Trường Công Chúa không chịu tạm thời tá túc ở đây, cứ muốn tìm những thôn khác to đẹp hơn.



Thế nhưng, bọn họ nhận ra được một điều đó là cơ hội một khi tuột khỏi tay thì sẽ không quay lại được nữa, sau khi đi qua những cái thôn cũ kỹ cuối cùng, thì trước mắt chỉ còn một màn tuyết trắng xóa, thêm một lúc nữa, trời bắt đầu tối dần lại, bọn họ không còn gặp được một cái thôn nào khác nữa, thậm chí cũng chẳng gặp được một người đi đường nào nữa.



Địa thế dốc ngược, gió tuyết càng lúc càng to, tuyết thì càng lúc càng dầy, bốn bề mênh mông bát ngát một màu trắng bạc.



Trời sắp tối rồi, bão tuyết ngập trời thế này, đi vào đoạn đường bị ngập bởi tuyết này vô cùng nguy hiểm, Đỗ Văn Hạo và tùy tùng nhắc nhở Trường Công Chúa mau mau tìm chỗ cắm trại để tránh bão tuyết.




Công Chúa nằm trong lòng hắn lúc này cũng cựa quậy một cái, có lẽ bị bít kín quá nên cảm thấy khó chịu, nàng thò đầu ra ngoài lo lắng hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”



Đỗ Văn Hạo nghiến răng nói: “Còn làm thế nào nữa, chúng ta phải đi ngược trở lại vào mấy cái thôn ở đó mà ở nhờ thôi, nếu không thì chúng ta sẽ chết cóng ở đây mất!”



“Ừm! Thế cũng được!”



“Công Chúa nhớ cuốn chặt cái chăn vào, chăn có thể chống gió lạnh, chờ chút nữa vi thần sẽ đỡ người lên ngựa!”



Đỗ Văn Hạo chui ra khỏi chăn, lớn tiếng dặn dò mọi người dắt ngựa đến, rồi đi ngược lại tìm mấy cái thôn ở nhờ.



Lúc này, bão tuyết cũng đã ngưng thổi một chút, khi bọn tùy tùng lần dò theo ánh sáng phản xạ từ băng tuyết dắt ngựa đến cho Đỗ Văn Hạo và Công Chúa, thì lúc này Đỗ Văn Hạo cũng đã bế bổng chiếc chăn cuốn chặt Công Chúa ở trong đó lên, rất nhanh hắn đã đưa Công Chúa đặt thẳng lên lưng ngựa.



Trường Công Chúa ngồi trên lưng ngựa, thân hình lắc lư trong gió, chiếc chăn quấn quanh nàng rất nhanh đã bị tuột rồi rơi luôn xuống đất.



Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Công Chúa bị bệnh rất nặng, e rằng không thể cưỡi ngựa được, thôi để ta cưỡi cùng với Công Chúa vậy!”



Đám tùy tùng nghe xong liền vội vã đỡ Đỗ Văn Hạo lên ngựa của Công Chúa, hắn ngồi phía trước, còn Công Chúa thì ngồi đằng sau ôm vào eo của hắn, sau đó dùng một sợi dây cột chặt chiếc chăn lẫn công chúa dính hẳn vào người của Đỗ Văn Hạo.



Sau khi mọi thứ chuẩn bị hoàn tất, thì hai tên tùy tùng đi trước dò đường, còn ba đứa khác thì đi đằng sau chặn hậu, Đỗ Văn Hạo và Công Chúa thì đi ở giữa.



Sau khi ra khỏi khu rừng tùng bách quay trở lại đường lớn, ánh sáng lúc này cũng đã rõ hơn một chút, bão tuyết vẫn gào rú ghê rợn, con đường núi giờ đây lấp đầy tuyết, không thấy đường biên đâu nữa, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là cũng có thể trượt chân ngã xuống sườn núi như chơi.



Đám tùy tùng đều xuống dắt ngựa đi cẩn thận dò dẫm từng tí một, một tên tùy tùng còn đích thân đến trước ngựa của Đỗ Văn Hạo nắm lấy cương dẫn đi cho chắc ăn.



Bão tuyết giờ đây càng lúc càng to, thỉnh thoàng lại gào rú lên những tiếng vù vù ghê rợn, những viên đá nhỏ lẫn tuyết bị gió thổi cuốn lên đập vào mặt đau rát vô cùng. Đường đi bây giờ rất khó đi, trong cơn cuồng nộ của bão tuyết thân hình của Đỗ Văn Hạo giờ đây cũng bị tê cóng hết cả.



Đoàn người đi được tầm hai canh giờ, thì gió tuyết càng lúc càng to, làm cho người ta không thể nào nhìn rõ đường đi, nên đành phải dừng chân chờ đợi.



Đúng vào lúc này, thì một cành cây bị gió tuyết thổi gãy rời, cuốn vào trong gió bay thẳng về phía Đỗ Văn Hạo, chọc đúng thẳng vào mắt của con ngựa hắn đang cưỡi phía dưới.



Ngựa bị cành cây chọc thẳng vào mắt đau đớn hý lên một tiếng dài chồm thẳng người lên, Đỗ Văn Hạo và Công Chúa suýt nữa thì bị hất bay xuống dưới lưng ngựa, may mà Đỗ Văn Hạo bám chặt vào lưng ngựa, còn Công Chúa cũng được buộc khá chắc ở phía sau lưng của hắn.



Còn tên tùy tùng dắt cương ngựa của Đỗ Văn Hạo thì không kịp phòng bị, đã bị con ngựa hí lên một tràng giật phăng dây cương trong tay của hắn, hắn thất kinh vội vã bay người chộp lại nhưng đã quá muộn, con ngựa chiến chồm lên phóng như điên dại xuống phía dưới.



Dãy núi này cũng không được cao cho lắm, giống như một cái đồi vậy, độ dốc của cái núi này cũng không cao, nên con ngựa chiến phóng nước đại như vậy cũng không dễ bị ngã văng xuống phía dưới chân núi.



Sự việc bất ngờ này làm cho mấy tên tùy tùng không kịp ra tay ngăn chặn, trong lúc bọn chúng chưa kịp định thần thì con chiến mã đã phóng đi như mũi tên mất dạng ngay trước mũi bọn chúng.



Mấy tên tùy tùng hồn bay phách lạc vội vã phóng ngựa hò hét đuổi theo, bọn chúng ồ ạt phóng theo xuống chân núi, kêu gào đến khản cả cổ nhưng trừ những tiếng gào rú của bão tuyết ra, thì không có một tiếng người nào trả lời bọn chúng cả.



Vết chân ngựa của bọn tùy tùng để lại in dầy đặc trên tuyết, do vậy không thể nào tìm ra được đâu là vết chân ngựa của Đỗ Văn Hạo, hơn nữa trời bão tuyết to lớn như thế này chẳng mấy chốc vết chân ngựa cũng sẽ bị gió tuyết thổi bay, hoặc che lấp hết cả. Bọn tùy tùng bèn sử dụng chó săn truy tìm, nhưng gió tó như vậy, mùi vị của Đỗ Văn Hạo cũng theo gió tan biến đi đâu mất, mấy con chó săn chỉ còn mỗi cách nghển cổ lên sủa bậy, mà không biết làm cách gì nữa cả.



Đỗ Văn Hạo lúc này nắm chắc lấy yên ngựa, hắn không còn có thể đưa tay ra bảo vệ Công Chúa được nữa, hắn chỉ còn biết mỗi một cách là cầu nguyện cho sợi dây buộc trên người Công Chúa đủ chắc chắn để cho nàng không bị văng xuống.



Con ngựa chiến của Đỗ Văn Hạo lúc thì chạy thẳng lên dốc núi, lúc thì cúi người như đi vào hang núi, trong bóng tối phi đi như bay.