Tống Y

Chương 291 : Ninh công công

Ngày đăng: 19:21 18/04/20


"Không ngờ Đỗ đại nhân lại có nhiều nhiều biện pháp kỳ diệu đến như vậy." Lâm Tiệp Trữ dùng ánh mắt trìu mến nhìn Đỗ Văn Hạo làm cho hắn bất giác rùng mình, không ngờ lúc trước Lâm Tiệp Trữ mặt đỏ lên là vì...., không thể nào, không thể nào như thế được....Không được nghĩ ngợi lung tung!! !



Lúc này đây dạo chơi ngoại thành cũng coi như là đã thỏa thích mà trở về, chỉ là khi hồi cung Đỗ Văn Hạo mượn cớ trong xe quá nóng thế là hắn cưỡi ngựa đi cùng người hầu. Trong nội tâm Lâm Tiệp Trữ có chút mất mát, cũng không biểu lộ ra ngoài, đành phải hờn dỗi dìu Phùng Thị lên xe. Trên đường còn thỉnh thoảng mượn cớ là quá nóng nực, mấy lần vén rèm xe lên vụng trộm đưa mắt nhìn thân ảnh của Đỗ Văn Hạo ở phía trước, miệng nở nụ cười e ấp, trong nội tâm phát ra sự ngọt ngào.



Hôm nay, Thái Hoàng Thái Hậu mang theo Đỗ Văn Hạo cùng mấy vị nương nương đi vào hậu hoa viên ngắm hoa, Dụ Cáp Nhi cũng tới. Trong các nương nương thì nàng có bối phận thấp nhất, thận phận cũng chỉ là một Tài Nhân nhỏ bé, những người khác thấp nhất cũng là Tiệp Trữ. Nhưng mà dường như Thái Hoàng Thái Hậu rất thích nghe nàng hát điệu hát dân gian xứ Giang Nam, kể chuyện xưa của Giang Nam. Đương nhiên điều này một phần cũng là do tuổi nàng còn nhỏ, thứ hai cũng có liên quan tới tính cách của Dụ Cáp Nhi.



Đỗ Văn Hạo là người cảm thấy ít vui vẻ nhất, cùng một đám nữ nhân đi dạo thì có gì vui thú chứ? Đúng vậy, vấn đề đi tản bộ không riêng gì người hiện đại đi dạo phố, mà người xưa cũng có dạo hoa viên hay là đi dạo thành thị. Đó là việc mà nam nhân không thích nhất, Đỗ Văn Hạo tổng kết ra một điều, đó chính là phàm việc gì có liên quan đến dạo chơi thì nữ nhân đều không biết mệt mỏi là gì, cả đám líu ríu nói chuyện suốt ngày. Ở cùng với cả một đám nữ nhân của người khác trong thời gian lâu như vậy, dù không muốn thì chuyện thị phi cũng rất dễ xảy ra.



Hôm nay Đỗ Văn Hạo cũng giống như vậy, trước đó đã từ chối Thái Hoàng Thái Hậu một phen. Thấy Thái Hoàng Thái Hậu đang rất cao hứng, không để cho mình trở về, còn nói lát nữa thuận tiện giảng giải cho các nương nương làm sao có thể dưỡng nhan, dưỡng sinh...v v.. Đỗ Văn Hạo âm thầm kêu khổ, liên tục nháy mắt cho Tiêu công công. Ai ngờ Tiêu công công là kẻ rất khôn ngoan, lúc này mà giúp Đỗ Văn Hạo thì không phải là tự mình tìm lấy phiền toái sao? Thế là làm bộ như là không hiểu Đỗ Văn Hạo đang ra hiệu điều gì! Trong nội tâm Đỗ Văn Hạo tức giận vô cùng, đi ở sau lưng Thái Hoàng Thái Hậu còn quay đầu đưa tay chỉ vào mũi Tiêu công công, môi mấp máy mắng thầm mấy câu. Tiêu công công không cần đi theo, tất nhiên là vô cùng mừng rỡ, ở một bên không ngừng cười trộm, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.



"Dụ Tài Nhân, ngươi thuộc nhiều điệu hát dân gian xứ Giang Nam như vậy, nếu ai không biết thì còn tưởng ngươi được sinh ra từ gánh hát?" Triệu quý phi nghe thấy Thái Hoàng Thái Hậu ở bên mình mặt tươi như hoa đang kể về chuyện của Dụ Cáp Nhi, lập tức hếch cái môi mỏng của mình để đưa tay che ánh dương quang (đây là chỉ ghen ghét nên làm kẻ cản trở moi móc nói xấu người khác).



Vài nương nương bên cạnh vốn đều không có được sự yêu thích của Thái Hoàng Thái Hậu, giờ đây có người nói như vậy tất nhiên là sự tức giận trong lòng được giải tỏa, đều phá lên cười.



Dụ Cáp Nhi quay đầu lại nhìn Triệu quý phi mỉm cười, nói: "Không phải thế đâu, lúc trước Hoàng Thượng cũng hỏi ta như vậy. Lúc trước, có một gánh hát ở sân sau nhà ta, từ lúc nhỏ ta thường cùng vài mấy ca ca cũng nhau trèo lên đầu tường để xem hát".



"Hừ! Một nữ hài tử không ở trong nhà học tập nữ công gia chánh cho tốt, còn trèo lên tường để nghe người ta hát, thật không ra thể thống gì". Hoàng hậu khinh thường nói.



"Hoàng hậu nương nương nói rất đúng. Lúc nhỏ ta cũng không hề ra khỏi khuê phòng một bước". Lưu quý phi nói.



Thái Hoàng Thái Hậu hiểu rằng các nương nương đang cố ý nhằm vào Dụ Cáp Nhi, thế là liền đưa mắt để xem xét phản ứng của nàng ta, chỉ thấy nàng không hề tức giận. Hoàng hậu nương nương nghe lời này liền "ừ!" một tiếng tỏ vẻ đồng ý, sau đó nói với Lưu quý phi: "Thảo nào mà làn da của tỷ tỷ trắng trẻo xinh đẹp như vậy".



Lưu quý phi đắc ý đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, đáp lời: "Đúng vậy đó!"



"Thì ra nguyên nhân là do cả đời không có bước ra ánh nắng mặt trời cho nên mới trắng như vậy!" Dụ Cáp Nhi buột miệng nói.



Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bật lên tiếng cười so với lúc nãy còn lớn hơn rất nhiều, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng không nhịn được mà cười khanh khách. Đỗ Văn Hạo ở gần đó nghe bọn họ gièm pha lẫn nhau. Miệng lưỡi của Dụ Cáp Nhi trên đường đi tới huyện Đông Minh, mấy người Đỗ Văn Hạo đều đã được lĩnh giáo qua rồi. Những nữ nhân trong hậu cung này trong mắt Đỗ Văn Hạo thì phần nhiều chỉ là những bình hoa để ngắm cho thích mắt . Nhưng mà Dụ Cáp Nhi thì rất bất đồng, tuy rằng phụ thân của nàng là một Tri phủ, nhưng trong việc dạy dỗ con cái không phân biệt nam nữ, ở thời cổ đại một phụ thân như vậy rất hiếm gặp. Thế là từ nhỏ Dụ Cáp Nhi đã cùng với các đại ca học và chơi đùa cùng nhau, ví dụ như cưỡi ngựa bắn cũng thì phụ thân của nàng cũng để cho nàng học, cho nên tính cách của nàng mới trở thành như bây giờ, điều này cũng là do Lâm Thanh Đại nói cho hắn biết. Đỗ Văn Hạo thấy Dụ Cáp Nhi đâm cho Lưu quý phi một câu như vậy, trong lòng không kìm được mà cảm thấy lo thay cho nàng. Trong hậu cung, tốt nhất là không nên đắc tội với bất cứ người nào, đó mới là thượng sách.



"Ngươi... ngươi sao dám nói với ta như vậy, ngươi chỉ là một Tài Nhân nhỏ nhoi, ngươi...." Lưu quý phi vọt tới bên người Dụ Cáp Nhi, hùng hổ nói.



Thái Hoàng Thái Hậu vừa cười vừa nói: "Được rồi, người không phạm ta thì ta cũng không phạm người, là do người bảo Dụ Tài Nhân là con hát, người ta mới nói ngươi như vậy, lại nói Dụ Tài Nhân cũng không nói gì thêm mà còn khen người trắng. Chính ngươi cũng thừa nhận mà".



Lưu quý phi thấy Dụ Cáp Nhi có Thái Hoàng Thái Hậu làm chỗ dựa, cũng không dám nói cái gì nữa, chỉ tức giận ném cái khăn lụa trong tay.



Thái Hoàng Thái Hậu thì nói với Dụ Cáp Nhi: "Được rồi! Ai gia vẫn còn muốn nghe những điệu hát dân gian của người, chúng ta tiếp tục hát xướng nào".



Dụ Cáp Nhi nhìn trộm Lưu quý phi đang giận tới mức sắc mặt tái nhợt, nàng nhếch cái miệng nhỏ thì thầm nói với Thái Hoàng Thái Hậu: "Thái Hoàng Thái Hậu. Để con đi xin lỗi Lưu nương nương đã. Con không phải cố ý, sống trong nhà dưỡng thành thói quen như vậy. Nghĩ cái gì thì nói cái đó, Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, tính cách của con như vậy là không tốt, nhất định phải sửa đổi, miệng nói lung tung như vậy rất đễ đắc tội với nhiều người".



Thái Hoàng Thái Hậu thấy Dụ Cáp Nhi hiểu việc như vậy, liền vỗ vỗ tay nàng, nói: "Tốt lắm! Không ngờ con còn ít tuổi mà biết nghĩ như vậy, vậy con đi đi".



Dụ Cáp Nhi nhu thuận "dạ" một tiếng, khi đi qua Hoàng hậu còn cung kính mỉm cười với nàng ta, Hoàng hậu cũng mỉm cười với Dụ Cáp Nhi, xem như là động viên nàng mạnh dạn lên.



Dụ Cáp Nhi đi đến trước mặt Lưu quý phi, cúi người thật thấp khiêm nhường nói: "Lưu nương nương, vừa rồi là muội muội không tốt, không nên nói ra lời xúc phạm người như vậy, bây giờ tới đây để người quở trách".



Lưu quý phi thấy Dụ Cáp Nhi chủ động tiến đến nhận lỗi, cảm thấy đã lấy lại được mặt mũi, có phần đắc ý cười khẽ một tiếng, nói: "Hiểu mình sai là tốt rồi, khi tỷ tỷ tiến cung sợ rằng muội còn mặc quần yếm đó, đừng tưởng rằng có người sủng ái ngươi, thì người không cần biết trời cao đất dày là gì. Phải biết rằng hậu cung là nơi tôn nghiêm, nói chuyện với những quý phi như ta thì phải khách khí một chút".


"Vâng! Không ở trong cung. Ninh công công bị bệnh, đã nằm ở nhà hai ngày nay rồi. Thật sự là đau đớn không thể chịu được, cho nên lúc này mới phải cho người tới mời ngài tới xem xét".



Hắn bị bệnh khi nào, sao ta không biết? Đỗ Văn Hạo tự nhủ. Bất tri bất giác, cỗ kiệu đã ra khỏi hoàng cung, quả nhiên có một chiếc xe ngựa đang chờ ở đó, trên xe là một người mặc trang phục quản gia, thấy cỗ kiệu đi đến, lập tức xuống xe nghênh đón.



"Đỗ đại nhân, làm phiền ngài rồi, lão gia nhà ta thật sự là là đau nhức không chịu được cho nên mới phải mời ngài tới xem. Nô tài họ Tưởng, là quản gia của Ninh phủ.



Đỗ Văn Hạo đáp một tiếng rồi lên xe, xe ngựa đi rất nhanh từ cửa cung hướng về phía trung tâm mua bán.



Từ xưa dường như trong phủ đệ của thái giám đều có tam thê tứ thiếp. Đỗ Văn Hạo suy nghĩ, những thái giám này nghiêm khắc mà nói thì đều là những quái vật không phải nam cũng chẳng phải nữ, quan trọng nhất là không còn công năng cơ bản nhất của một người đàn ông, vậy những nữ nhân kia sao còn cam tâm tình nguyện chịu làm thê thiếp. Chẳng lẽ bọn họ xem trọng tiền bạc hơn ham muốn của thân thể hay sao?



Đỗ Văn Hạo đang đoán mò, đột nhiên xe ngựa dừng lại. Tưởng quản gia vén màn xe lên, nhìn Đỗ Văn Hạo cười lấy lòng: "Đỗ đại nhân, đã đến rồi! Mời ngài xuống xe". Nói xong, đưa tay đỡ Đỗ Văn Hạo xuống xe.



Chỉ thấy ở trước mặt là hai đầu sư tử lớn được điêu khắc bằng đá cẩm thạch, trong miệng có ngậm viên châu, hai mắt trừng trừng, rất có khí thế. Trên cửa ra vào có một tấm biển, ở phía trên có khắc hai chữ Ninh phủ, tường xanh ngói đỏ, đại thụ xanh biếc tỏa bóng râm, đúng là một nơi rất tốt để tĩnh dưỡng.



Lúc này đã thấy Ninh công công Ninh Đức Tài thân mặc một bộ y phục tơ lụa màu trắng, đích thân ra khỏi cửa tiếp đón, sau lưng còn có bốn năm nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi đi theo, mỗi người đều có vài phần tư sắc, còn chưa đi đến trước mặt Đỗ Văn Hạo, đã hai tay ôm quyền, cười lớn một tiếng rồi cất lời: "Xấu hổ quá! Đỗ đại nhân, nghe nói ngài đang cùng Thái Hoàng Thái Hậu đi dạo hoa viên, thật sự là ta không còn cách nào khác cho nên mới phải mời ngài đến xem bệnh cho ta".



Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt của Ninh công công tái nhợt, đôi môi cũng không có tý huyết sắc nào, mí mắt xanh xám, xem ra thật sự là bị bệnh rồi.



"Ninh công công đã mắc bệnh như vậy rồi, sao còn rời giường làm gì. Đi! Đi nhanh một chút, nhanh về nằm đi. Để cho ta xem ngài rốt cuộc là bị làm sao.



Ninh công công thân mật nắm lấy tay của Đỗ Văn Hạo, mấy phu nhân ở phía sau thì khon người làm lễ, đều õng ẹo hô lên: "Tham kiến Đỗ đại nhân".



Đỗ Văn Hạo không nhịn được mà cảm thấy phần da phía sau lưng nổi lên rần rật, toát mồ hôi lạnh, hắn cố cười hai tiếng. Thấp giọng nói vào bên tai Ninh công công: "Công công diễm phúc thật không cạn nha! Các vị phu nhân dung nhan đều xinh đẹp như hoa, thật là làm cho Đỗ mỗ hâm mộ không thôi".



Ninh công công cười to, đột nhiên ôm lấy bụng mình, bàn tay đang giữ Đỗ Văn Hạo cũng nắm chặt hơn, mấy nữ nhân vội vàng tiến lên tranh nhau đỡ lấy Ninh công công, tranh nhau hỏi han: "Lão gia, ngài làm sao vậy?"



Ninh công công đẩy họ ra, không hề vui vẻ cất lời: "Các ngươi một ngày ít dùng tiền bạc của ta đi, thì sẽ không đau nữa".



Đỗ Văn Hạo nhịn cười, thấy mấy nữ nhân nhanh chóng thối lui sang một bên, không dám nói tiếp nữa.



Ninh công công kéo tay Đỗ Văn Hạo vào cửa chính. Đỗ Văn Hạo quan sát ngôi nhà, chiếm diện tích ước chừng trăm mẫu, liền âm thầm suy nghĩ Ninh công công cũng không phải là đèn đã cạn dầu không biết dùng tiền của trong nội cung. Nhà cửa như vậy so với những vị quan nhị phẩm tam phẩm chỉ hơn chứ không kém.



"Đỗ đại nhân, ngài vừa mới nói mấy vị phu nhân của ta xinh đẹp. Huynh đệ chúng ta nói vui vài lời, ngài cũng đừng quá để ý". Đại sảnh, Ninh công công phân phó người dâng trà cho Đỗ Văn Hạo, sau đó vừa cười vừa nói.



"Ninh công công không cần khách khí như thế, cứ nói đi đừng ngại". Đỗ Văn Hạo quan sát bình trà cùng với chén trà đều là những đồ sứ tốt nhất, phẩm chất hoàn toàn có thể so sánh với đồ sứ ở trong hoàng cung.



"Ngài nên nói về Thanh Đại tỷ tỷ của ngài kia kìa, đó mới gọi là tuyệt sắc giai nhân, mấy vị phu nhân của ta chỉ là dong chi tục phấn (hạng phấn son tầm thường). Đâu đáng để thưởng thức".



Đỗ Văn Hạo có phần mất hứng, một thái giám lại nói về Thanh Đại tỷ tỷ như vậy, nhưng hắn là người ẩn giấu thái độ rất tốt, chỉ cười cười, nói: "Được rồi, ta vừa rồi thấy ngài đau, dường như là ở dạ dày" . Nói xong, mang hòm thuốc lấy ra chiếc gối bắt mạch đi đến bên người Ninh công công ngồi xuống, ra hiệu hắn đặt tay lên gối.



"Nói ra cũng có chút không phải, đã lâu lắm rồi, Đỗ đại nhân cũng biết. Ở bên người hoàng thượng, thường thường là ăn bữa hôm, bỏ bữa mai, cứ như vậy thời gian dài cho nên mới sinh ra căn bệnh này. Cũng đã tìm vài tiểu thái y xem qua, cũng để cho bọn họ khai phương bốc dược, nhưng đều không có tiến triển gì. Cho nên lúc này mới phải cầu tới ngài".



Đỗ Văn Hạo gật nhẹ đầu, dấu hiệu tắc mạch, hiểu rằng Ninh công công là bị bệnh loét dạ dày, loại bệnh này trước kia hắn đã nghe Diêm Diệu Thủ nói qua một phương thuốc trị liệu rất hay, đó chính là lấy gan của con ba ba còn tươi sống, tiếp đó dùng lửa nhỏ rang cho thành màu vàng ngói, sau đó nghiền thành bột, tiếp theo ngâm vào rượu trắng, (Ước Khuyến Hào Thăng), đóng nắp bình. Mỗi ngày lúc lắc vài lần cho nó nhanh hòa tan hơn, ngâm như vậy mười ngày. Sau đó, mỗi ngày vào buổi sáng và buổi tối lúc bụng đói uống một thìa, dùng liên tục cho đến lúc khỏi bệnh.



Đỗ Văn Hạo ghi lại phương thuốc này cho Ninh công công. Ninh công công lập tức xem qua, những thứ ghi trên đó cũng không khó tìm. Thế là vội vàng phân phó hạ nhân đi chuẩn bị. Quả nhiên, Ninh công công sau khi đã dùng phương thuốc này của Đỗ Văn Hạo, thì đại khái một tháng sau, dạ dày không còn đau nhức nữa.