Tống Y

Chương 290 : Dạo chơi ngoại thành

Ngày đăng: 19:21 18/04/20


"Chúng ta không biết về việc này, nhưng không uống thuốc thì cũng không được, ài. Ta tin vào Đỗ Văn Hạo, được chưa!" Lâm Tiệp Trữ thất vọng than một tiếng, xoay người trở về phòng.



Chỉ chốc lát sau, đã thấy Đỗ Văn Hạo bưng tới một cái chén, cười tỉm tỉm bước vào.



Đi đến bên giường của Thập Tứ Hoàng Tử, Đỗ Văn Hạo thấy Thập Tứ Hoàng Tử nhìn mình với vẻ mặt hoài nghi, hắn ra hiệu bảo cung nữ đỡ Thập Tứ Hoàng Tử ngồi dậy, sau đó chỉ vào một chén nước màu hồng còn đang bốc khói nghi ngút, nói: "Thử xem, mùi hương rất dễ chịu không?"



Thập Tứ Hoàng Tử đưa sát vào ngửi ngửi. Đôi mắt sáng lên, nói với Lâm Tiệp Trữ: "Nương, thơm quá đi! Là mùi gì vậy?"



Lâm Tiệp Trữ nghe thấy cũng ngồi xuống xem, lắc đầu nói: "Thơm quá, lại có hương trà, Đỗ đại nhân, ngài cho cái gì vào vậy? Thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho Quật nhi sao?"



Đỗ Văn Hạo gật nhẹ đầu, nói với Thập Tứ Hoàng Tử: "Cháu uống một ngụm đi, uống xong sẽ có thể khỏi bệnh".



Thập Tứ Hoàng Tử nghe nói thuốc hay như vậy cũng có phần động tâm, cho dù có đắng một chút, nhưng chỉ uống một ngụm thì cũng không sao cả, chỉ cần mình đưa thuốc uống thật nhanh là được. Nghĩ vậy liền nhận lấy chén thuốc từ tay Đỗ Văn Hạo, một hơi uống hai ba ngụm, cung nữ tiến lên dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau đi nước dây bên khóe miệng của Thập Tứ Hoàng Tử.



"Nương, thật sự là rất dễ uống đó, lần sau nếu hài nhi có bệnh thì sẽ mời Đỗ đại nhân tới xem bệnh cho hài nhi, thuốc của hắn là thứ dễ uống nhất trong các phương thuốc của thái y đó".



Đỗ Văn Hạo thấy nó đã uống xong thuốc, lúc này mới nói lớn: "Mùa này trẻ em rất dễ cảm lạnh, cho nên tiêu chảy không phải là vấn đề gì lớn, sau này nếu như lại gặp tình trạng như vậy thì dùng một nhúm nhỏ Ngạnh Mễ, nhen lửa rang khô cho đến khi nào chuyển sang màu vàng. Sau đó đem hầm cùng với lá trà, đường đỏ. Nấu nhừ thành Hồng Đường Trà Diệp Chúc, để nguội rồi dùng. Ăn liên tục ba ngày, hiệu quả vô cùng tốt. Không cần cho hài tử uống thuốc, hài tử đều sợ thuốc mà".



Lâm Tiệp Trữ lúc này mới chợt hiểu ra, khó trách Quật nhi lại thích uống như vậy, quả nhiên là không giống phương thuốc bình thường. Được Đỗ Văn Hạo giải thích một hồi, trong lòng Lâm Tiệp Trữ yên tâm, vội vàng nói lời cảm tạ Đỗ Văn Hạo.



Đêm đó, Thập Tứ Hoàng Tử không có tiếp tục bị tiêu chảy.



Trở lại kinh thành, chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, Tống Thần Tông cho phép Đỗ Văn Hạo nghĩ hai mươi ngày, do hiểu rằng chuyến đi vừa rồi hắn vô cùng vất vả. Vừa bận rộn xem bệnh cho người ta, lại vừa có công hộ giá. Sự tán thưởng của Tống Thần Tông đối với hắn càng gia tăng. Trải qua một thời gian mệt mỏi như vậy, Đỗ Văn Hạo cũng nhân cơ hội tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho tốt vài ngày cùng với người nhà.



Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, mấy ngày liên tiếp đều là đêm mưa ngày ngừng, ban ngày có ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, cũng không cảm thấy nóng bức, thời tiết như vậy dạo chơi thì thật là tốt, vốn cả nhà chuẩn bị vui vẻ mà du ngoạn vùng ngoại thành một phen. Đỗ Văn Hạo không có ở Ngũ Vị Đường, mặc dù không có hắn chẩn bệnh nhưng sinh ý của nơi đây cũng vẫn ngày càng phát đạt. Ngũ Vị Đường vẫn cả ngày được người ta vây chật nước không ngấm qua được, muốn làm ăn không phát cũng chẳng được, Lâm Thanh Đại còn chuẩn bị thuê thêm hai tiểu nhị giúp việc.



Sinh ý tốt hơn, tất nhiên mọi người đều rất bận rộn, vì bận rộn nên tất cả mọi người đều có phần không quan tâm tới Đỗ Văn Hạo, chỉ có khi trời đã tối mới có người rảnh rỗi trò chuyện cùng hắn, cùng hắn uống rượu, Đỗ Văn Hạo cũng không cảm thấy bất mãn.



Tống Thần Tông vừa từ huyện Đông Minh trở về đã trừng trị tham quan, những nơi khác tiếp tục thực hiện biến pháp Thanh Miêu, những kẻ ở đó cũng không dám gây rối nữa, quy quy củ củ mà án theo điều mục làm việc, dân chúng đều cảm thấy biến pháp Thanh Miêu thật sự là có lợi cho bản thân. Tất cả đều không bỏ đi tỵ nạn nữa mà đều trở về nhà làm ruộng. Tống Thần Tông cùng Vương An Thạch cũng rất vui vẻ, hai người bọn họ cũng không có rảnh rỗi, có lẽ cả thiên hạ giờ đây cũng chỉ có Đỗ Văn Hạo là thảnh thơi. Hắn cảm thấy rất thích ý. Có rượu ngon, có giai nhân, chẳng phải là sẽ rất sung sướng hay sao?



Lại trải qua một đêm mộng đẹp, khi tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, thời gian gần đây hằng đêm hắn đều có Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi, Lâm Thanh Đại uống rượu cùng, thời gian trôi qua khoái hoạt như thần tiên. Buổi sáng nếu như muốn ngủ nướng thêm một lúc thì cũng không có ai thúc giục tiến cung, điều này đối với Đỗ Văn Hạo mà nói, quả thật là một việc hết sức hạnh phúc.



Lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi. Cũng không muốn mặc lại quần áo, hắn đi đến bên cửa sổ mở cửa ra, trong sân bọn tiểu nhị cùng nha hoàn đang bận rộn, không ai chú ý tới việc Đỗ Văn Hạo đã thức giấc.



"Có ai không!" Đỗ Văn Hạo khoa trương hét lớn một tiếng, lập tức có người quay đầu lại nhìn.



"Thiếu gia, ngài đã dậy. Ta sẽ lập tức gọi phu nhân tới". Tiểu nhị nói xong vội vàng chạy đi, rất nhanh sau đó Bàng Vũ Cầm đã đi tới.



"Tướng công, chàng đã thức dậy?" Bàng Vũ Cầm sắc mặt hồng nhuận, cất lời.



Đỗ Văn Hạo gật nhẹ đầu, ngáp một cái: "Ta vừa tỉnh giấc, nàng mặc quần áo cho ta đi".



Có nha hoàn nghe thấy vậy bưng miệng cười trộm, Bàng Vũ Cầm oán trách nói: "Chàng thật là xấu, lớn như vậy rồi còn đòi người ta mặc quần áo cho, ta đang bận lắm. Gọi Phi Nhi đến đây đi".



"Không, muốn nàng mặc cho ta kia". Đỗ Văn Hạo thấp giọng làm nũng Bàng Vũ Cầm.



"Văn Hạo, có người đến từ trong nội cung".



Lâm Thanh Đại đi tới, thấy Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm đang đứng đó liếc mắt đưa tình liền nói lớn.



"Không phải chứ, còn chưa tới hai mươi ngày" Đỗ Văn Hạo kinh hô.



Bàng Vũ Cầm che miệng cười khẽ, nói:"Ta đi lấy nước rửa mặt cho chàng, chàng nhanh mặc y phục đi". Nói xong liền đi ra.


Lâm Tiệp Trữ nở nụ cười. Hôm nay, nàng cười rất nhiều. Đỗ Văn Hạo nghĩ hẳn là chính nàng ta cũng cảm thấy kỳ lạ.



"Thật là kỳ lạ. Không ngờ nói chuyện cùng với Đỗ đại nhân lại thoải mái như vậy, làm cho ta cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm".



"Đó là vinh hạnh của vi thần". Đỗ Văn Hạo cảm thấy những lời này có phần quá mức hiện đại. Nhưng mà cũng may vẻ mặt của Lâm Tiệp Trữ cũng không hiện lên nét kinh ngạc, dù sao nữ nhân này đọc nhiều sách vở kiếm thức uyên bác, hiểu biết rộng rãi, mặc dù chưa từng nghe qua, nhưng hẳn là rất nhanh có thể hiểu được.



Lâm Tiệp Trữ quay đầu quan sát cách đó không xa, thấy Phùng Thị một thân một mình ở dưới tàng cây hóng mát, có chút không đành lòng, liền đề nghị đi tới đó.



Hai người vừa đi vừa nói.



"Đỗ đại nhân, tuổi còn trẻ mà biết nhiều điều như vậy, không biết chứng thấp khớp của mẫu thân ta có phương pháp nào có thể trị liệu hay không?"



Đỗ Văn Hạo cũng biết khắp cơ thể Phùng Thị đều mắc bệnh tật, rất hay đau nhức, thời gian gần đây mình liên tục điều dưỡng cho bà ta cho nên giờ đây mới đỡ hơn chút ít.



Hiện này chứng thấp khớp tại ngón tay thuộc dạng bệnh viêm khớp mãn tính, loại bệnh này phần lớn sinh ra do người bị bệnh thường hay dầm nước lạnh, hoặc là do cảm lạnh mà không xử lý sớm, hàn khí theo càng lâu thì càng xâm nhập sâu, lúc này mới thành bệnh, loại bệnh này rất là không dễ chịu! Đối với người bệnh mà nói thì là một sự thống khổ không thể diễn tả được. Đau tới mức các đốt ngón tay cũng không thể duỗi thẳng ra, loại đau nhắc ở trong tận trong xương tủy, chỉ có bản thân người bị bệnh mới có thể cảm nhận được một cách sâu sắc.



"Đương nhiên là có".



Lâm Tiệp Trữ cho rằng Đỗ Văn Hạo nói đùa với mình: "Không phải chứ? Thật sự chữa được ư?"



Đỗ Văn Hạo chỉ chỉ một mảnh hoa cây cải dầu rất lớn ở bên cạnh, gọi hai người hầu tới phân phó bọn họ vào bên trong bắt mấy con ong mật.



"Không phải ngài lại tiếp tục lấy độc trị độc đấy chứ? Ong mật có độc đó". Lâm Tiệp Trữ cảm thấy hôm nay được chứng kiến rất nhiều điều mới lạ, nam tử anh tuấn phong lưu phóng khoáng trước mặt không chỉ có y thuật rất cao minh, biết nhiều hiểu rộng lại thông thuộc đạo lý, không phải chỉ có trong sách cổ mới có nam tử hoàn mỹ như vậy ư? Nghĩ đến đây Lâm Tiệp Trữ có phần xấu hổ sờ lên mặt của mình, phát hiện đã nóng rần lên.



"Lát nữa nương nương quan sát sẽ biết liền, có phải là nương nương cảm thấy nóng bức. Nhanh tới ngồi dưới gốc cây, hôm nay thời tiết cũng còn hơi nóng, bị cảm nắng sẽ không tốt đâu". Đỗ Văn Hạo sai người hầu đặt một cái ghế ở bên cạnh Phùng Thị, sau đó bảo Lâm Tiệp Trữ ngồi xuống đợi.



Lâm Tiệp Trữ nghĩ đến chuyện tình không nên nghĩ, trong nội tâm chột dạ không dám nhìn Đỗ Văn Hạo, mà ngoan ngoãn vâng lời ngồi xuống.



Chỉ chốc lát sau, người hầu quả thật đã mang về hơn mười con ong mật đặt ở trong một cái lồng dế mang tới.



"Phùng nương nương, tay của người gần đây rất đau nhức phải không?"



Phùng Thị gật nhẹ đầu, khó khăn cử động nhấc tay lên, cất lời: "Ăn cơm cũng phải có người giúp đỡ, ài, ta đã trở thành phế nhân rồi".



Đỗ Văn Hạo xem xét tay của Phùng Thị, phát hiện các đốt ngón tay sưng phồng lên thì hiểu rằng rất là đau đớn, liền trấn an: "Không có gì đáng ngại, ta thử dùng ong mật để châm vào các chỗ sưng trên đốt ngón tay của người, để xem người có dễ chịu hơn không".



"Đỗ đại nhân, làm vậy mẹ của ta có bị đau hay không?" Lâm Tiệp Trữ lo lắng hỏi thăm.



Đỗ Văn Hạo nhìn nàng mỉm cười, không nói thêm lời nào, Lâm Tiệp Trữ cảm thấy có chút ngượng ngùngs, vội quay đầu làm bộ nhìn mấy cung nữ đang chơi đùa cùng nữ nhi.



"Đừng lo lắng, Đỗ đại nhân làm việc rất đúng mực, ta thà rằng để cho ong mật châm vào tay còn hơn cả ngày đau tới mức cơm nước không muốn uống, đêm không thể ngủ, loại cảm giác này thật sự là sống không bằng chết, Đỗ đại nhân, ngươi cứ làm đi". Phùng Thị nói.



Đỗ Văn Hạo bẻ gãy cánh của ong mật, nhẹ nhàng mà kề sát vào các đốt ngón tay của Phùng Thị. Sau đó cầm một cọng cỏ nhẹ nhàng mà giật giật cái đít nhọn của ong mật, chỉ nghe Phùng Thị kêu nhỏ một tiếng. Lâm Tiệp Trữ đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Đỗ Văn Hạo liếc nhìn mình, lúc này mới vội vàng bưng kín miệng mình lại.



Một lát sau, Đỗ Văn Hạo đem ong mật thay đổi một vị trí khác. Cũng dùng phương pháp tượng tự mà tiếp tục cho nọc ong đâm vào đốt tay Phùng Thị. Mấy lần như vậy, hơn mười con ong mật đã châm lên bảy tám chỗ trên các đốt ngón tay sưng phù của Phùng Thị, càng về sau Phùng Thị càng không kêu lên nữa, ngược lại vẻ mặt lại càng thêm thoải mái.



Nhìn ong mật trên đất, Đỗ Văn Hạo lại nhìn bộ dáng của Phùng Thị, biết bà ta thoải mái hơn rất nhiều, liền đứng dậy nhẹ nhàng mà xoa xoa cái chân đang ê ẩm của mình, cất tiếng hỏi: "Phùng nương nương, người cảm giác đã khá hơn chút nào chưa?"



"A!" Phùng Thị thở dài một hơi: "Thật là thoải mái! Quả thật là Đỗ đại nhân có biện pháp, lão thân thật sự không đau, tại sao có thể như vậy , thật kỳ diệu".



"Thật ra cũng không có gì, cổ nhân đã sớm dùng biện pháp này để trị bệnh thấp khớp, mỗi lần như vậy dùng ong mật châm lên quanh các đốt ngón tay bị sưng, theo như trung y Kinh Lạc Huyệt Vị, mỗi lần đâm vào năm huyệt vị, nếu có thể chịu được đau, hiệu quả sẽ rất nhanh chóng, nương nương có thể chịu nhiều ong mật châm vào như vậy, vi thần rất là bội phục đó!"



"Lúc đầu đúng là hơi đau, nhưng về sau cảm thấy vị trí bị sưng thoải mái hơn nhiều, mặc dù lúc ong châm vào thì đau nhưng giờ đây cảm thấy thoải mái". Nói xong, vươn ngón tay ra cho mọi người xem, quả nhiên các đốt ngón tay đỡ sưng hơn nhiều.