Tống Y

Chương 324 : Hư thực không phân

Ngày đăng: 19:22 18/04/20


Đỗ Văn Hạo sau khi chẩn đoán xong, thì trầm ngâm đôi lúc, sau đó hắn lại hỏi: “Lão nhân gia! Khi mới bị bệnh thì đại tiện của lão là không thông, đúng không nhỉ?”



Ông lão nghe vậy thì kinh ngạc hỏi lại: “Đúng vậy! Sao tiên sinh lại biết thế?”



Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp: “Lão nhân gia không những đại tiện không thông, mà còn hay cảm thấy chóng mặt, thân thể tê dại, đúng không?”



Ông lão nghe vậy thì lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn, lão theo phản xạ đưa tay lên bóp bóp vào cánh tay của mình nói: “Tiên sinh! Tiên sinh đúng là quá thần rồi! Lão phu bị bệnh ra sao, tiên sinh đều biết được hết!”



Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp: “Bệnh chứng và mạch tượng đã nói cho tại hạ biết như vậy! Lão đã tìm đại phu khám cho mình, nhưng càng khám bệnh càng nặng hơn, đúng không?”



Ông lão nghe xong thì chỉ biết há hốc mồm, ngoái đầu lại nhìn ra phía ngoài cửa. Bà lão lúc này cũng nghe thấy lời nói của Đỗ Văn Hạo, bèn vội vã lui ra ngoài cổng ngó nghiêng, trông bộ dạng vô cùng lo lắng, hoảng sợ.



Ông lão thấp giọng nói với Đỗ Văn Hạo: “Tiên sinh! Tiên sinh nói nhỏ thôi, đây là bà lão lén lút lấy tiền tiết kiệm trong nhà ra, tìm vị Linh đại phu khám cho ta đó, nếu chuyện này mà để cho con dâu của lão biết được thì nguy hiểm lắm, nhất quyết không được tiết lộ ra ngoài, nếu không không thì cả nhà này sẽ tan hoang, tanh bành lên mất!”



Đỗ Văn Hạo đáp: “Lão đừng lo! Tại hạ không nói cho bất kỳ một ai biết cả đâu! Lão nói cho ta biết, Linh đại phu đã kê cho lão đơn thuốc như thế nào được không?”



Ông lão đáp: “Cái này thì lão phu cũng không biết, nhưng mà ta vẫn còn lưu một ít ở lại đây, để ta đưa cho tiên sinh xem nhé!”



Nói xong ông lão bèn tiến đến chiếc tủ, rồi từ trong đó lấy ra một cái bọc mầu xanh, sau đó ông lão mở cái bọc ra, rồi lấy ra hai viên thuốc đưa cho Đỗ Văn Hạo xem.



Đỗ Văn Hạo tiếp lấy hai viên thuốc rồi ngắm nghía một hồi, hắn cau mày nói: “Bị Cấp Hoàn? Đây là loại thuốc chữa táo bón Thực Hàn, rất có công hiệu trong việc tiêu trừ những khí hàn tích tụ trong cơ thể. Vậy nhưng, bệnh của lão là Dương Hư Âm Kết, cái này còn gọi là Hạ Tiêu Âm Hư, bởi vì dương khí không tự vận hành nên không lưu thông được, do vậy bị đẫn đến Âm Kết dưới Hạ Tiêu, đây là chứng táo bón Hư Hàn, chứ không phải là Thực Hàn, biện chứng hư thực không phân, dĩ nhiên dùng thuốc sẽ không đúng bệnh! Lão nhân gia! Tuy đại tiên của lão đã thông được, nhưng rất nhanh lại bị vón cục và không thông nữa, ngoài ra bệnh tình giờ đây càng lúc càng trở nên nguy ngập, chính vì dương khí không vận hành được như vậy, nên cơ thế mới bị tê dại, tại hạ nói đúng chứ!”



“Đúng vậy! Tiên sinh nói không hề sai một chút nào cả! Đại tiện mới thông được hai ngày hôm nay, thì lại bị tắc, tay chân của lão phu thì tê dại nhức mỏi vô cùng!” Ông lão thở dài nói: “Không ngờ, tiên sinh tuổi đời còn trẻ mà y thuật lại cao siêu đến như vậy! Tiên sinh chỉ cần xem bệnh qua một cái thôi mà đã nói không sai một chút nào cả!”



Đỗ Văn Hạo cười nói: “Theo như mạch tượng hiện tại của lão, thì sau này lão vẫn còn sử dụng các loại thuốc khác nữa! Và những loại thuốc này cũng là dùng sai, không chữa đúng bệnh, do thế nên bệnh tình đã nặng lại càng nặng thêm!”



Ông lão lúc này chỉ còn biết trợn tròn hai mắt lên mà nhìn Đỗ Văn Hạo, ông nghĩ rằng người trẻ tuổi ngồi trước mặt mình bây giờ, không phải là người thường nữa, mà là một vị thần tiên giáng trần, ông cứ đơ người ra như vậy một lúc rồi mới nói: “Lão phu quả thật vô cùng khâm phục tiên sinh, đúng là ta đã sử dụng loại thuốc khác! Sau khi dùng thuốc của Linh đại phu xong, thì ta thấy thân thể càng lúc càng đau nhức, tê dại, đại tiện không thông, bất kể thứ gì cũng đều không ăn được, mặc dù lão vẫn còn trong tay mấy viên thuốc của Linh đại phu để lại, nhưng lão chỉ dám để đó, không dám dùng thêm nữa. Bà lão sau khi dùng hết tiền tiết kiệm cắt thuốc cho ta, bèn lén lút nói cho con trai ta biết, con trai ta bèn lại giấu giếm đưa cho ta tiền đi mời vị đại phu ở thôn bên cạnh khám bệnh! Sau đó ta lại cắt thêm thuốc để dùng! Nhưng, sau khi dùng liều đầu tiên thì vẫn thấy đại tiện không thông! Ta lại dùng thêm ba liều nữa, thì đại tiện mới bắt đầu thông. Tuy vậy, đại tiện thông thì thông rồi, nhưng nó chảy ra cứ như là nước vậy, làm cho cả thân thể của ta lạnh vô cùng, toàn thân nhức mỏi, đứng ngồi không yên. Ta thấy vậy bèn thôi không dùng thuốc nữa, và vậy là đại tiện lại không thông!”



Đỗ Văn Hạo thấy vậy nói: “Thế lão vẫn còn giữ đơn thuốc đó không?”



Ông lão đáp: “Vẫn còn hai bao ở đây này, để lão phu lấy cho tiên sinh xem!”



Ông lão lại đi về chiếc tủ, rồi lấy ra hai bao thuốc đưa cho Đỗ Văn Hạo xem, Đỗ Văn Hạo mở ra xong liền hứ lên một tiếng nói: “Đúng là lang băm! Đây là Thừa Khí Thang! Hơn nữa lượng dùng lại quá lớn, Thừa Khí Thang chuyên trị Dương Minh Phủ Thực Chứng, dùng Hàn trị Hàn, chả trách lão bị những hiện tượng như vậy! Lão dường như vẫn còn tìm vị đại phu khác khám bệnh cho nữa đúng không?”



“Đúng vậy! Hai ngày hôm trước, lại có một vị Linh đại phu nữa đi qua đây, bà lão thấy lão phu đau khổ như vậy, lại lén lút mời vị Linh đại phu đó đến xem cho ta, sau khi đưa cho ông ta sáu lạng, khai thuốc xong, thì ta không đủ tiền đi cắt thuốc nữa, nên đành chờ xem còn cách nào xoay xở, ai ngờ trong lúc này thì tiên sinh đến đây!” Ông lão nói.



Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy ông lão đưa cho tại hạ xem đơn thuốc cả vị đại phu đó!”



Ông lão nghe xong liền rút ra từ trong người một tờ giấy, rồi đưa cho Đỗ Văn Hạo xem.



Đỗ Văn Hạo đưa tờ giấy lên, lướt một lượt, rồi xé nó ra thành trăm mảnh, vò nó lại vứt luôn xuống đất nói: “Đúng là quá may mắn! Ông lão! Vị Linh đại phu này kê cho lão đơn thuốc có tên là Hoàng Tề! Đơn thuốc này chuyên trị Âm Hư táo bón, bệnh của lão vốn là Dương Hư Âm Kết, nếu như lão dùng loại thuốc này rồi thì chắc chắn dương khí sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, đến lúc đó có khi có nguy hiểm đến tính mạng nữa!”



Ông lão nghe xong thì sợ đến toát mồ hôi lại, e sợ nói: “Hả? Nguy hiểm như vậy sao?”



Đỗ Văn Hạo nói: “Lão nhân gia! Tại hại nói cho lão biết nhé, bệnh của lão là dương khí bị suy kiệt, chính vì vậy mà ruột non của lão không đủ sức vận chuyển, nên dẫn đến táo bón. Loại bệnh của lão nếu như không dùng thuốc lung tung, thì rất dễ chữa trị, có khi chỉ cần dùng Tề Xuyên cùng Nhục Quế hay là Bán Lưu Hoàn để ôn dương, là có thể chữa được rồi. Lão cứ yên tâm! Tại hạ sẽ chữa trị tận gốc căn bệnh này của lão, tại hạ cần giấy bút để kê thuốc!” Bà lão đứng đó nghe vậy bèn lật đật đi tìm giấy bút đưa cho Đỗ Văn Hạo kê thuốc, nhưng trong nhà lại chẳng lấy đâu ra giấy bút cả.



Ông lão nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì cảm ơn rốt rít, nhưng vẫn không biết lấy đâu ra bút giấy cho hắn kê thuốc cả. Đỗ Văn Hạo bèn quay sang Kha Nghiêu nói: “Trong hộp thuốc của ta có giấy bút đó, phiền Kha muội lấy giúp cho ta!”



Kha Nghiêu đứng cạnh đó nghe Đỗ Văn Hạo chữa bệnh nhập tâm đến quên hết tất cả, nhưng khi nghe thấy Đỗ Văn Hạo cần giấy bút, thì nàng liền mở hộp thuốc của Đỗ Văn Hạo ra, rồi đưa tay vào lấy giấy bút mực nghiên cho hắn. Sau đó nàng lại cung kính đứng bên cạnh hắn xem hắn viết đơn kê thuốc. Đỗ Văn Hạo sau khi viết xong, Kha Nghiêu bèn nhanh nhẹn tiến đến, cầm đơn thuốc lên thổi cho khô mực, rồi mới trao nó cho ông lão,
Kha Nghiêu lại đưa tay lên che miệng ngáp lên một cái, rồi lắc đầu đáp: “Không! Muội không muốn nằm trong phòng nữa đầu, muội muốn đi cùng với mọi người cơ! Muội lúc nãy cũng nghe thấy rồi! Ở đây có cái bánh gì ngon lắm, m thì phải, muội cũng muốn ăn!”



Bàng Vũ Cầm lên tiếng nói: “Muốn đi thì cùng đi! Dù sao muội ở nhà một mình như vậy, chắc cũng không dám ngủ!”



Thế là tất cả mọi người cùng đi ra khỏi cổng, sau khi ra đến bên ngoài, Thành lão hán bèn đưa mắt lên nhìn bốn phía, rồi nhanh chân chạy lên phía trước, Đỗ Văn Hạo bước theo phía sau, thấp giọng hỏi: “Hôm nay lão đưa bọn ta đi chợ như vậy, lẽ nào người con dâu hung dữ của lão lại không nói gì sao?”



Thành lão hán đáp: “Mấy việc phải làm hôm nay lão đã làm xong hết rồi, con trai ta và cháu của ta đều xuống ruộng làm rồi, một mình ta ở nhà lúc này thì cũng bị nó cằn nhặn khó chịu, không bằng đi ra ngoài với mấy người có khi còn vui hơn!”



Đoàn người sau đó, đi theo một con đường mòn ở ven núi ra chợ, vì hôm qua có một trận mưa lớn, nên đường đi vô cùng trơn, mấy người nữ giới trong đoàn thường ngày cũng ít khi phải đi qua những con đường như vậy, nên ai cũng cẩn thận dò dẫm cho khỏi ngã.



Hai bên vệ đường lúc này nở đầy các bông hoa dại rực rỡ, cạnh đó là hai ba con chim nhỏ màu sắc rực rỡ không sợ người lại, cứ đan sen nhau nhẩy qua nhẩy lên ven đường. Tuyết Phi Nhi thấy vậy bèn móc ra từ trong người một ít hạt thóc giống đặt lên bàn tay rồi hạ xuống cho mấy con chim nhỏ đó ăn, nhưng mấy con chim nhỏ đó không dám tiến đến gần, chỉ khi Tuyết Phi Nhi vung nắm thóc sang chỗ khác, thì chúng mới dám tiến lại gần nhặt thóc.



Kha Nghiêu vẫn cứ lầm lũi bước đi cách đoàn người một đoạn khá xa, nàng cúi đầu lầm lũi, không nói câu nào, cứ như là nàng đang suy nghĩ một điều gì đó. Khi đi đến bên sông, thì đoàn người đã trông thấy ở đó có mấy người phụ nữ đang giặt quần áo, mấy người phụ nữ đó trông thấy Thành lão hán thì đều vui vẻ vẫy tay lên chào hỏi ông lão, bọn họ lúc này còn trông thấy ông lão dẫn theo một đoàn người lạ hoắc, do vậy tiếng bàn tán xôn xao cứ thế vang lên rầm rầm.



Mặt trời lúc này đã nấp sau những bóng mây trên trời, do vậy đoàn người cũng không cảm thấy thời tiết nóng nực, còn Thành lão hán thì cứ mồm năm miệng mười nói chuyện với mọi người trong đoàn, sau khi đi qua mấy sườn dốc, thì từ phía xa, mọi người đã trông thấy một thị trấn đông người qua lại, theo như Thành lão hán giới thiệu thì thị trấn này có tên Thanh Giang Trấn.



Thành lão hán thấy đoàn người đi được một đoạn khá xa, bèn bảo mọi người cùng ngồi dưới bên gốc cây hòe để nghỉ chân một lát, Đỗ Văn Hạo lúc này bèn tiến đến bên Thành lão hán nói: “Lão đã nói chuyện với con dâu của mình chưa vậy?”



“Nói rồi! Nó đưa tiền cho lão mua thuốc rồi, hôm nay lão đưa mọi người lên đây, một là vì đi chợ, hai là cũng nhân tiện mua thuốc luôn!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì gật đầu hài lòng, sau đó hắn quay sang bên Kha Nghiêu rồi thấp giọng nói: “Kha muội đã nghe thấy gì chưa? Con dâu của Thành lão tuy là người đanh đá, chanh chua, nhưng việc gì cần làm thì bà ta vẫn cứ làm rồi đấy, nói cho cùng thì bà ta cũng đối xử tốt với ông lão lắm đấy!”



“Hứ! Chưa chắc đã phải như vậy!” Kha Nghiêu xí lên một tiếng đáp.



Đoàn người sau khi xuống dưới chân núi, thì người nơi đây bắt đầu cũng đã trở nên đông đúc, ai nấy cũng đều đeo theo một cái giỏ lớn đan bằng trúc phía sau lưng. Nơi này, vốn cũng không phải là nơi giàu có, phồn vinh, dân chúng bách tính nơi đây đều phải nhờ trời mà sống (có thể là làm việc đồng áng, chăn nuôi..vv.vv.. Nói chung đều là những công việc dựa vào thời tiết là chủ yếu), khi gặp phải thời tiết tốt thì bọn họ có thể có một cuộc sống ấm no, còn thời tiết xấu thì....Chắc họ đành phải dùng tạm những đồ dự trữ từ trước, hoặc vào rừng kiếm thêm rau dại, hoặc săn ít thú rừng về ăn.



Nói là đi chợ, nhưng khu chợ của Thanh Giang Trấn chỉ là một đoạn đường ngắn mà thôi, những người bán hàng nơi đây, hoặc ngồi hoặc đứng, không giống với những người bán hàng trong kinh thành, bọn họ có tiệm, có sạp đàng hoàng, còn nơi đây thì vô cùng đơn sơ, tạm bợ. Các thương hộ của Thanh Giang Trấn cũng chỉ có vài hộ, bọn họ chủ yếu bán các đồ bán buôn như đồ gia dụng thường ngày, chợ nơi đây tuy không to lắm, nhưng lại vô cùng đông đúc.



Lâm Thanh Đại cùng mọi người đều thấy rau xanh, hoa quả nơi đây đều vô cùng tươi tốt, hơn nữa giá cả lại rất rẻ, chính vì vậy mà chưa không lâu sau tất cả ai cũng đã mua đầy chiếc làn sách theo bên người. Thành lão hán lúc này cũng không vội vàng đi mua thuốc, điều này làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy có phần kỳ quái, hắn thấy cái tiểu trấn này chỉ có mỗi một tiệm thuốc duy nhất, bèn đem theo ông lão vào bên trong đó, Kha Nghiêu thấy vậy cũng lẽo đẽo bước theo hai người vào bên trong cùng.



Chưởng quầy của tiệm thuốc xem ra cũng quen biết Thành lão hán, nên vừa mới thấy ông lão bước vào thì đã tươi cười nghênh đón, hai người sau khi hỏi han nhau vài câu, thì Đỗ Văn Hạo bèn nói rõ mục đích đến đây của mọi người cho chưởng quầy nghe, rồi nói cho vị chưởng quầy biết tình hình bệnh tật của Thành lão hán cho Chưởng quầy nghe, vị chưởng quầy nghe xong thì mỉm cười nói: "Thành lão đúng là cũng có mấy lần đến đây cắt thuốc, nhưng uống mấy lần vẫn không khỏi gì cả!".



Thành lão hán thấy vậy thì nét mặt bỗng nhiên trở nên khó xử, một lúc lâu sau mới lên tiếng nói: “Thật ra...Thật ra, lão cũng chẳng thấy mình có bệnh gì cả, hay là chúng ta thôi không cắt thuốc nữa...”



Chưởng quầy nói: “Thành lão hán, lão như vậy là không đúng rồi! Có bệnh thì phải uống thuốc chứ! Mấy cậu con trai của lão, ai cũng hay lam hay làm, đều có thể kiếm tiền về cho lão, lão đừng nhỏ nhen như vậy chứ! Thôi cứ để đấy, tôi đi bốc thuốc cho lão!”



Thành lão hán đáp: “Cái này thì lão hiểu, nhưng mà....”



Đỗ Văn Hạo thấy Thành lão cứ ấp a ấp úng như vậy, thì thấy có vẻ kỳ lạ, bèn thấp giọng hỏi: “Hay là con dâu của lão không cho lão tiền mua thuốc hả?”



Thành lão hán trầm ngâm đôi lúc, rồi ông cúi đầu gật gật im lặng không nói.



Kha Nghiêu lúc này bèn liếc sang Đỗ Văn Hạo một cái, rồi quay sang nói với Thành lão: “Con dâu của lão đúng là con mụ dạ xoa chết bầm! Đi! Chúng ta cùng về tính sổ với mụ ta!”



“Không, không! Thực ra là do hoàn cảnh nhà của ta nghèo quá, không có tiền mua thuốc, cũng không phải là nó không muốn cho ta tiền cắt thuốc, mà thực sự là ta không có tiền!”



“Mụ ta đối xử với lão như vậy, mà lão vẫn còn bênh vực cho mụ ta sao?” Kha Nghiêu ấm ức nói.