Tống Y
Chương 325 : Căn bệnh hoành hành tại nhà nghỉ.
Ngày đăng: 19:22 18/04/20
Đỗ Văn Hạo nghe Kha Nghiêu nói như vậy bèn đưa tay lên khoát khoát nói: “Thôi, bỏ đi đừng làm như vậy! Lão nhân gia, lão đem phương thuốc đây cho tại hạ, để tại hạ cắt thuốc dùm cho lão!”
Chưởng quầy đứng cạnh đó cũng nói: “Đúng đấy! Lão còn không mau đưa đơn thuốc đây cho tôi, tôi đến trưa là đóng cửa rồi, không mở cửa nữa đâu!”
Kha Nghiêu thấy vậy bèn lên tiếng: “Ông lão! Nếu như con dâu của lão không chịu đưa tiền cho lão cắt thuốc, thì Đỗ đại ca sẽ trả tiền dùm cho lão, lão nên biết rằng trên đời này không phải người nào cũng giống với con dâu lão cả đâu, bởi vì thế gian này không phải ai cũng thấy tiền sáng mắt, chỉ nhận tiền chứ không nhận người như bà ta cả!”
Chưởng quầy nghe Kha Nghiêu nói ra như vậy, cũng không ngờ một cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi lại có thể thốt ra những lời như thế, tuy rằng lời của nàng hơi khó nghe, nhưng lại vô cùng có lý, thấy vậy bèn nói: “Vị cô nương này nói đúng lắm, con dâu của lão ghê gớm, sư tử Hà Đông như vậy, cả cái trấn này ai mà chả biết, nó mà cho tiền lão thì mới trời sụp, không cho tiền lão thì là lẽ đương nhiên rồi!”
Thành lão hán nghe xong, thì ngồi trầm ngâm suy nghĩ, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng lấy từ trong tay áo ra đơn thuốc của Đỗ Văn Hạo rồi đưa cho chưởng quầy, chưởng quầy đưa tay tiếp lấy, vô cùn kinh ngạc, rồi đi đến bên quầy thuốc lấy cân ra đong thuốc nói: “Thành lão à! Để tôi nói cho lão biết nhé, bệnh này của lão vẫn còn vô cùng nghiêm trọng, có phải là dạ dày của lão không tốt, đại tiện có màu không vậy?”
Thành lão hán nghe vậy thì chỉ im lặng gật đầu trả lời.
Chưởng quầy lại nói tiếp: “Cái này là do tôi xem đơn thuốc của vị tiên sinh này kê nên biết được, bài thuốc này có một ít thuốc chuyên trị ruột non và dạ dày, vậy nên bệnh của lão phải chữa càng nhanh càng tốt, không được kéo dài thêm nữa!”
Thành lão hán đáp: “Ta biết rồi!”
Chưởng quầy rất nhanh đã cắt xong thuốc, rồi gói gém cẩn thận đưa cho Thành lão hán, sau đó liền quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Tiên sinh chính là đại phụ khám bệnh cho Thành lão hán phải không?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười gật đầu.
Chưởng quầy thấy vậy thì bất giác cảm thấy vô cùng khâm phục vị đại phu trẻ tuổi ngồi trước mặt ông ta, sau đó ông ta liền tấm tắc nói tiếp: “Hậu sinh khả úy à! Đúng là hậu sinh khả úy, phương thuốc này tiên sinh kê vô cùng cao diệu, các vị thuốc đều kê rất vừa vặn, chỉ cần nhìn thôi là cũng biết là một cao thủ rồi! Không biết tiên sinh có ý định định cư ở Thanh Gian Trấn, hay chỉ là đi qua thôn này thôi!”
Kha Nghiêu đứng cạnh đó nhanh nhảu nói: “Lẽ nào ông muốn Đỗ đại ca của ta ở lại tiệm thuốc của ông để khám bệnh hay sao?”
Chưởng quầy nghe vậy thì nở môt nụ cười đôn hậu đáp: “Cái chỗ nhỏ bé này của chúng tôi dĩ nhiên không thể nào giữ chân được một vị cao thủ trong ngành y ở lại đây được, Thành lão hán hôm nay gặp được các vị, đúng là có phúc vô cùng!”
Đỗ Văn Hạo lúc này chỉ ngồi tủm tỉm cười, không hề lên tiếng gì cả, sau đó hắn liền đưa Thành lão và Kha Nghiêu rời khỏi tiệm thuốc kia.
Thành lão hán vô cùng cảm kích Đỗ Văn Hạo, sau khi ra khỏi tiệm thuốc lão bèn quay sang nói với hắn: “Đa tạ tiên sinh! Tiên sinh không những chữa bệnh cho ta, mà còn bỏ tiền túi của mình ra để trả tiền thuốc cho lão nữa!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Lão nhân gia! Lão chỉ uống mấy thang thuốc này thì không khỏi được đâu, lão cần phải nói với con dâu của lão một câu là lão phải trường kỳ dùng thuốc, như vậy căn bệnh của lão mới có thể hoàn toàn trị tận gốc được.”
Thành lão hán nghe xong thì chỉ im lặng không nói gì cả, Kha Nghiêu thấy vậy bèn lên tiếng: “Xem ra hôm qua lão nói chuyện với con dâu lão không có tác dụng gì rồi, thôi để hôm nay tiểu nữ đến đó nói thay cho lão!”
Thành lão hán nghe vậy thì vô cùng kinh hãi, lão liền vội lên tiếng ngăn cản nói: “Không được, không được! Cũng không có tác dụng gì đâu! Đây là chuyện riêng trong nhà của ta, ta tự biết cách xử lý, đa tạ cô nương đã quan tâm!”
Kha Nghiêu nghe xong cũng chỉ biết thở dài một cái, rồi nói: “Cái gia đình của lão thì đáng lẽ lão mới là người có tiếng nói cao nhất trong nhà chứ! Có những người, những việc mà lão không nên e dè, sợ hãi mãi như vậy!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì cười thầm trong bụng, Kha Nghiêu bây giờ sao mà giống với Dụ Cáp Nhi khi còn ở Đông Minh Huyện đến như vậy, cứ hay lo chuyện bất bình thay cho người khác. Nhớ hồi đó, Dụ Cáp Nhi động chuyện gì cũng muốn ra tay hiệp nghĩa giúp đỡ người khác, hành động của Kha Nghiêu bây giờ không khác nàng là bao.
Trên đường về nhà, Thành lão hán cứ im lặng không nói câu nào cả, chỉ có Bàng Vũ Cầm và mấy người khác là líu lo, ríu rít vì những chuyện ngày hôm nay, bọn họ trên đường bàn tán hết chuyện phong tục tập quán nơi đây, rồi lại bàn đến những thứ đặc sắc của Thanh Giang Trấn, Tuyết Phi Nhi thì mồm năm miệng mười, nói không ngớt lời, mọi người ai nấy đều bị những câu chuyện của nàng làm cho cười đến đau cả bụng. Không lau sau đoàn người đã đi đến trước cổng nhà của Thành lão hán.
Vừa vặn lúc này, thì gia đình của Thành lão hán cũng vừa đi làm đồng về, bọn họ ai nấy cũng đều lên tiếng chào hỏi đoàn người của Đỗ Văn Hạo vô cùng thân thiện, không những vậy người nhà của Thành lão hán còn tặng cho đoàn người một ít rau quả mà họ vừa hái dưới đồng về, sau đó thì mọi người đều vui vẻ chia tay, ai về nhà nấy.
Sau khi vào trong trang viện, cất hết những thứ mua được từ thị trấn về, mọi người trong nhà Đỗ Văn Hạo bèn ra sân hóng mát, còn mấy đứa nha hoàn thì chuẩn bị cơm nước cho mọi người. Đúng lúc này, thì bỗng nhiên có tiếng cãi vã vang lên ở trang viện bên cạnh, Kha Nghiêu liền ngước mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài cổng.
“Kha Nghiêu! Muội định đi đâu vậy?” Đỗ Văn Hạo thấy Kha Nghiêu đi ra ngoài cổng, bèn lên tiếng hỏi.
Kha Nghiêu nghe vậy bèn đưa ngón tay lên chỉ về phía trang viện bên cạnh ra ý mình định đi ra đó, Đỗ Văn Hạo bèn khoát khoát tay ra ý không cho đi, Bàng Vũ Cầm thấy vậy cũng lên tiếng nói: “Chúng ta đừng nên chen vào chuyện gia đình của người ta!”
Tuyết Phi Nhi lúc này cũng vừa vặn bưng chậu nước ra cho Đỗ Văn Hạo rửa mặt, thấy vẻ mặt tức giận của Kha Nghiêu bèn nói: “Chúng ta bây giờ không nên đến đó vội, nếu như bên đó cãi nhau gay gắt quá thì mới sang!”
Kha Nghiêu thấy ai cũng lên tiếng ngăn cản mình, nên đành phải quay lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, ảo não nói: “Chẳng qua là muội ghét cái cách bọn họ đối xử với người cao tuổi như vậy!”
Liên Nhi ngồi cạnh bèn lên tiếng nhẹ nhàng nói: “Ở quê nhà của thiếp cũng không bao giờ có những chuyện ngược đãi người có tuổi như vậy bao giờ, nếu như chuyện này mà để cho Lý Chính hay Tộc Trưởng biết được chắc chắn sẽ đem mấy người đó thả bè trôi sông hết cả thảy!”
Tuyết Phi Nhi cũng nói: “Nơi đây cũng chẳng có hàng xóm láng giềng nào cả, làm gì có ai mà quản bọn họ cơ chứ!”
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng rửa mặt xong, Liên Nhi thấy vậy bèn đem chiếc chậu rửa mặt của hắn đem ra ngoài sân đổ đi, nhưng khi vừa mới đổ xong thì nàng bỗng nhiên trông thấy một đứa bé chừng năm sáu tuổi, mặc một chiếc yếm vải màu xanh, hai mũi thò lò nước mũi, tóc cắt kiểu đầu nồi niêu đất, bộ dạng vô cùng xấu xí, mũi tẹt miệng rộng, hai mắt to tròn đứng ở ngoài cổng.
“Đại thúc ơi! Mẹ của cháu muốn treo cổ tự tử rồi!” Đứa bé đứng ở ngoài cổng hô hào, Lý Phố lúc này cũng vừa vặn ngồi ở thềm đá ngay cạnh cổng, nên đứa bé mới quay sang ông ta mà gọi, trông bộ dạng của nó vô cùng tội nghiệp, đáng thương.
Lý Phố cũng nhận ra đứa bé này là cháu nội của Thành lão hán, cũng có nghĩa là con mụ sư tử Hà Đông kia là mẹ của đứa nhóc này, Lý Phố nghe bà ta sắp treo cổ tự tử thì ngồi cười lên như pháo rang: “Mẹ của cháu không muốn sống rồi sao? Được thôi, chết rồi cũng tốt, một mụ đàn bà tính khí như vậy thì chết có lẽ còn tốt hơn là sống đấy, thôi cứ để mặc bà ta chết đi cho được việc!”
Đứa bé nghe Lý Phố cười nói chế nhạo như vậy, chỉ biết mím môi, mặt như muốn khóc, trông vô cùng đáng thương, Liên Nhi thấy vậy bèn chạy đến bên đứa bé, rồi dúi vào tay nó một cái bánh dỗ dành nói: “Cháu ngoan! Không khóc nữa, mẹ của cháu bây giờ ở đâu vậy?”
“Mẹ của cháu đang cãi nhau với ông nội!” Đứa bé đáp.
Lý Phố nghe vậy hứ lên một câu nói: “Vẫn còn đang cãi nhau với ông nội à? Sao không phải là treo cổ tự tử rồi sao?”
“Vẫn chưa ạ! Mẹ cháu chỉ đang cầm dây thôi” Đứa bé lấm lét nói.
Phụ nữ toàn như vậy cả, hết khóc rồi lại làm mình làm mẩy, làm mình làm mẩy xong rồi lại đòi treo cổ tự tử, đây có lẽ là tuyệt chiêu ngàn đời của họ, cũng là quyền lợi mà họ có, Liên Nhi thấy đứa bé trả lời như vậy bèn lên tiếng hỏi: “Mẹ của cháu tại sao lại muốn treo cổ tự tử vậy?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Muội nói năng lung tung cái gì thế! Trên đường đi trời nóng nực như vậy, chúng ta lại còn vội vã lên đường, sau đó trời lại đổ mưa, do vậy trời mới trở nên ẩm thấp nên muội mới bị nhiễm khí ẩm thấp đó vào trong người, do vậy muội mới bị như vậy, muội chỉ cần cố gắng uống thuốc đem khí ẩm thấp trong người bài tiết ra ngoài thì bệnh sẽ khỏi thôi, đừng lo lắng như vậy!”
Kha Nghiêu cố gắng mở hai mắt mình ra, mệt mỏi nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, rồi gật gật đầu đáp lại, sau đó lại khép mắt lại nói: “Hạo ca! Thân hình của muội lúc này cứ như bị thiêu trên lò lửa vậy, nóng quá! Huynh bảo Thanh Đại tỷ đến cõng muỗi ra bờ suối tắm một cái nước lạnh cho mát có được hay không?”
Đỗ Văn Hạo đưa tay lên sờ vào trán của Kha Nghiêu, thì thấy chàng nàng nóng như hòn tha, thấy vậy hắn bèn bảo Anh Tử di lấy một chậu nước, sau đó ngâm một chiếc khăn vào trong đó, rồi đưa lên đắp vào trán của Kha Nghiêu để giảm nhiệt.
Đỗ Văn Hạo lại an ủi Kha Nghiêu thêm vài câu nữa, rồi mới dời đi, khi vừa ra khỏi phòng của Kha Nghiêu thì hắn trông thấy Bàng Vũ Cầm đang đứng ở ngoài dãy hành lang, thở ngắn than dài. Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn bước tới thấp giọng nói: “Bệnh của Kha Nghiêu vô cùng phức tạp, không thể nào uống một vài thang thuốc mà khỏi ngay được cả! Nàng mau mau bảo đứa nha hoàn đi nấu cho nó đi! Có lẽ trong hai ba ngày nay, nó ăn sẽ bị nôn ra đấy, nhưng vẫn phải bắt nó ăn, nếu không chắc thân thể của nó không chịu nổi đâu!”
Bàng Vũ Cầm thở dài một cách ai oán nói: “Trời xanh thật tàn nhẫn, sau khi bố mẹ, em gái, em trai bị chết, thì bị nhị thúc đem bán vào trong lầu xanh, giờ đây lại gặp phải căn bệnh quái ác này, thiếp đã trông thấy mấy vết ban đỏ trên người của nó rồi, muội thấy thương nó quá!”
Đỗ Văn hạo nói: “Đúng vậy! Với căn bệnh này, thì bệnh nhân phải có một sự nhẫn nại vô cùng lớn, bởi vì trong giai đoạn này không ai có thể giúp nó được cả, cũng không ai có thể gánh vác nỗi đau của nó nữa!”
Đoàn người vì Kha Nghiêu sinh bệnh, nên ở lại đây thêm ba ngày nữa.
Buổi sáng sớm ngày thứ ba, Đỗ Văn Hạo liền đến phòng của Kha Nghiêu để phúc chẩn, mấy hôm nay ngày nào hắn cũng như vậy, mới mở mắt ra là hắn bèn sang phòng của Kha Nghiêu xem xét tình hình.
Khi mới bước vào bên trong, hắn đã trông thấy Tuyết Phi Nhi đang gục trên bàn ngủ từ lúc nào, mấy ngày hôm nay đều là do Tuyết Phi Nhi chăm nom cho Kha Nghiêu, chắc vì thế nên nàng mệt quá mà ngủ thiếp đi như vậy...
Kha Nghiêu gắng gượng nhổm người ngồi dậy, nhưng do những vết sưng tấy trên người vẫn chưa tiêu đi được, đặc biệt là hai chỗ sưng phù dưới chân nàng, làm cho nàng ngay cả những chiếc quần hàng ngày cũng thể mặc vào được nữa. Bàng Vũ Cầm thấy vậy vội sai người đến tiệm may, may cho Kha Nghiêu một chiếc quần ống rộng tạm thời cho nàng mặc. Kha Nghiêu sau ba ngày dùng thuốc thì tinh thần cũng đã ổn định hơn trước rất nhiều.
Đỗ Văn Hạo trông thấy nàng cố gắng ngồi dậy như vậy, liền vội vã tiến đến dìu đỡ, rồi thấp giọng nói: “Cẩn thận, để ta đỡ muội! Muội muốn làm gì vậy?”
Kha Nghiêu chỉ vào Tuyết Phi Nhi, thấp giọng nói: “Huynh đừng nói to như vậy, để cho Phi Nhi tỷ ngủ một chút, muội chỉ muốn ngồi dậy đi... đi...!”
Đỗ Văn Hạo thấy nàng ấp úng như vậy thì cũng hiểu là nàng muốn đi giải quyết sinh lý hàng ngày, nên hắn biết mình không thể đỡ nàng mãi được, phải gọi người đến dìu nàng đi mới xong, nhưng hắn quay sang Tuyết Phi Nhi thì thấy nàng vẫn đang ngủ ngon lành, không tiện đánh thức, thế nên hắn nói: “Để ta đi gọi Thanh Đại, muội chờ một chút nhé”
Kha Nghiêu nghe vậy vội nói: “Muội buồn quá rồi, không nhịn được nữa rồi, huynh di giầy giúp muội, sau đó đưa muội ra ngoài tìm tỷ tỷ cũng được!”
Đỗ Văn Hạo liền tìm cho Kha Nghiêu một đôi giầy rồi xỏ vào chân cho nàng, nhưng ai ngờ chân của nàng bây giờ bị phù to quá, đôi giầy này căn bản không thể nào vừa chân nàng được, Kha Nghiêu lúc này mặt đỏ lựng lên nói: “Hạo ca! Huynh mau mau ôm muội bế xuống lầu nhanh lên!”
Đỗ Văn Hao nghe vậy thì hơi có chút do dự, Kha Nghiêu thấy vậy bèn đưa tay lên đẩn hắn một cái nói: “Huynh là anh trai của muội! Muội còn không ngại, huynh cũng đừng có ngại nữa!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì chỉ còn biết ôm nàng bế thốc ra ngoài, rồi nhanh chóng đi xuống dưới lầu, vừa đúng lúc này thì hắn gặp Liên Nhi, hắn liền đặt Kha Nghiêu xuống bảo Liên Nhi dìu nàng đi giải quyết.
Khi hai người đi khỏi, thì Đỗ Văn Hạo sau khi bế Kha Nghiêu, đã cảm thấy nàng cũng đỡ sốt hơn mấy hôm trước rồi, nhưng để cho cẩn thận hắn chờ hai người đi ra liền tiến đến đặt tay lên trán của Kha Nghiêu, quả nhiên trán của nàng đã trở ấm lại như người thường, xem ra bệnh tình của nàng cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt rồi.
Đỗ Văn Hạo nói: “Muội lúc này cũng vẫn chưa được ra ngoài phơi nắng đâu! Liên Nhi mau mau dìu Kha muội lên lầu nhanh lên!”
Kha Nghiêu lúc này nháy mắt một cách tinh nghịch, lém lình nói: “Không! Hạo ca bế muội lên trên lầu cơ!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì cảm thấy hơi xấu hổ, Liên Nhi đứng cạnh đó thấy Đỗ Văn Hạo bị làm khó như vậy, thì thầm che miệng mỉm cười rồi nói: “Con bé này! Ngươi không biết là nam nữ thọ thọ bất thân không hả?”
Kha Nghiêu nghiêng đầu sang một bên, rồi nửa cười nửa đùa nói: “Muội vẫn còn nhỏ tuổi mà!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng không biết nói gì, chỉ đơ mặt đứng đó chần chừ không dứt. Kha Nghiêu thấy vậy bèn nói: “Muội là em gái của huynh mà!”
Đỗ Văn Hạo cảm thấy hắn đúng là ở trong tình trạng khóc dở mếu dở, không biết làm thế nào, đúng lúc này thì Lâm Thanh Đại đi đến, Đỗ Văn Hạo vội chạy đến bên nàng, kéo nàng lại gần nói: “Bây giờ có tỷ tỷ của muội ở đây rồi, tỷ tỷ của muội là người luyện võ, bế muội lên không có vấn đề gì cả đâu! Ta vẫn còn có việc phải bận bây giờ, ta đi đây!” Nói xong Đỗ Văn Hạo bèn nhanh chân đi khỏi nơi đây.
Kha Nghiêu trông bộ dạng của Đỗ Văn Hạo như vậy, thì cảm thấy tức cười, nàng đứng sau lưng hắn cười lên khanh khách khoái chí, Lâm Thanh Đại thấy vậy thì gật đầu cười nói: “Sức khỏe mới khỏe lên được có một chút thôi, mà đã biết trọc nghẹo Hạo ca rồi hả?”
Kha Nghiêu nghe vậy bèn phủ phục lên trên lưng của Lâm Thanh Đại, để mặc cho nàng cõng mình lên, rồi ghé miệng vào tai của Lâm Thanh Đại thì thào nói: “Hi hi! Muội thích cảm giác được huynh ấy ôm muội!”
Lâm Thanh Đại nghe xong thì giật thót tim, lẽ nào cô nhóc này đã có tình cảm gì với phu quân của mình rồi hay sao? Nàng liền quay sang nhìn Kha Nghiêu một cái, rồi lại lặng thinh không nói câu nào nữa.
Qua mấy ngày sau, những chỗ sưng tấy trên người Kha Nghiêu cũng đã tiêu bớt đi khá nhiều, nàng bây giờ ăn uống cũng đã đều đặn như ngày trước, nhưng duy chỉ có một điều là Đỗ Văn Hạo vẫn không cho phép nàng đi xuống bên dưới lầu. Kha Nghiêu cứ ở mãi trong phòng cảm thấy vô cùng vô vị, chờ cho mặt trời khuất núi, nàng liền kèo nhèo, nhặng lên đòi xuống bên dưới đi dạo.
Lâm Thanh Đại lựa lời khuyên nhủ mãi, mà Kha Nghiêu nhất định không chịu nghe, nàng vẫn một mực đòi xuống bên dưới chơi, đúng lúc này thì Đỗ Văn Hạo đi đến.
“Thôi mà! Thôi mà! Để muội đi đi! Muội đã nằm trên giường mười mấy hôm nay rồi, mông của muội nằm mãi nó cũng to bè ra hết cả rồi đây này!” Kha Nghiêu chu môi lên làm nũng với Lâm Thanh Đại.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Con nhóc này, ăn với chả nói, sau lại đem những lời lẽ như vậy ra nói với Thanh Đại hả? Chẳng biết ngượng là gì cả!”
Kha Nghiêu nghe vậy bèn kéo lấy tay áo của Đỗ Văn Hạo, rồi ngúng nguẩy nói: “Hạo ca! Huynh xem kìa! Mặt trời cũng đã xuống núi rồi, huynh để cho tỷ tỷ của muội đưa muội xuống kia chơi đi! Muội sẽ rất nghe lời, không ăn thứ gì lung tung cả, không ăn bất kỳ thứ gì mà huynh không cho phép muội ăn, nếu muội đi mệt rồi thì nhất định sẽ quay về nằm luôn, thế đã được chưa?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn lên tiếng hù dọa Kha Nghiêu: “Nếu bây giờ mà muội mà đi ra bên ngoài, thì gương mặt của muội sẽ nổi những chấm đỏ, không thể nào chữa khỏi được, muội muội sau này không lấy được chồng, thì đừng có trách ta nhé!”
Kha Nghiêu nghe xong, thì chẳng cảm thấy gì sợ hãi cả, nàng bật cười lên khanh khách nói: “Muội chẳng sợ gì hết! Nếu như không có ai muốn lấy muội, thì muội cứ bám theo huynh cả đời cũng được!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì đanh mặt lại, nghiêm túc nói: “Muội đừng nói đùa với anh trai của mình như vậy, muội mà về sau còn dám nói như vậy nữa, thì cẩn thận huynh đánh đòn đó!” Sau đó hắn giả bộ đưa tay lên đánh Kha Nghiêu, nhưng Kha Nghiêu không hề sợ hãi, mà ngược lại, nàng đưa luôn gương mặt xinh xắn của mình lên, sẵn sàng hứng chịu cái tát của Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo nào dám đánh nàng, hắn thấy nàng làm như vậy thì bất giác thu luôn tay lại, không đánh nữa. Khi hắn thu tay lại thì một mùi hương thơm mát từ gương mặt của Kha Nghiêu tỏa ra bay vào mũi hắn, làm hắn rung động lạ thường.
Kha Nghiêu thấy vẫn vậy lại càng trơ trẽn, hướng mặt lên khiêu khích nói: “Đánh đi! Huynh đánh đi! Má của muội đay này, huynh cứ việc đánh, nếu huynh đánh nhẹ, thì muội biết là huynh rất thương muội!”