Tống Y

Chương 326 : Bệnh không đợi người.

Ngày đăng: 19:22 18/04/20


Đỗ Văn Hạo lúc này cảm thấy vô cùng khó xử, không biết xử lý ra sao, Lâm Thanh Đại thấy vậy bèn tiến tới nói với Kha Nghiêu: “Con nhóc nghịch ngợm này, muội chỉ biết bắt nạt Đỗ đại ca của muội thôi! Huynh ấy sao dám đưa tay động thủ mà đánh nữ giới cơ chứ, hơn nữa người đó lại là một người xinh đẹp như muội!”



Đỗ Văn Hạo cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ, rồi chắp hai tay ra đằng sau quay người đi ra khỏi phòng, Kha Nghiêu thấy vậy vẫn cố nói với theo: “Đỗ đại ca! Rốt cục là muội có được ra ngoài đi chơi không vậy?”



Đỗ Văn Hạo vẫn quay lưng, đầu không ngoái lại đáp: “Khi nào muội trở nên ngoan ngoãn hơn thì ta sẽ cho muội đi!”



Kha Nghiêu nghe vậy thì sị cái mặt ra, hai chân dẫm dẫm xuống đất nói: “Đỗ Văn Hạo! Huynh...huynh quá đáng quá rồi đấy!”



Đỗ Văn Hạo chỉ nhếch môi lên cười một cái, rồi tự lẩm bẩm một mình nói: “Con nhóc con này, dám trực tiếp đem cả tên ta ra mà réo, mà gọi! Cẩn thân ta lại nhốt mi thêm mấy nữa, không cho ra ngoài bây giờ chứ lại!” Nói xong, hắn lại mỉm cười, miệng huýt sáo bước đi.



Gia Châu nằm ở dưới chân núi Nga Mi, nơi đây cũng không hề lớn hơn Nhã Châu được là bao, và cũng là nơi lưu đày của các phạm nhân, ngoại trừ phong cảnh hữu tình, núi cao nước đẹp ra, thì dân chúng nơi đây có một cuộc sống vô cùng vất vả. Khi vào trong thành Gia Châu thì mới thấy, chốn này nghèo hèn, rách nát, quần thể kiến trúc thì cũ kỹ, nhưng lưu lượng người trong thành thì lại khá đông, nhưng đa phần bọn họ đều là những người nghèo khó, chẳng có mấy ai ăn mặc đẹp đẽ cả. Có khi nơi đây còn không bằng với huyện Đông Đạt, nơi mà Đỗ Văn Hạo đầu tiên đặt chân, khi mới xuyên thời gian bay về quá khứ.



Kha Nghiêu được Đỗ Văn Hạo chữa trị cho căn bệnh cũng đã đỡ hơn rất nhiều, và sau lần trọc ghẹo nhau ở trong nhà nghỉ đó, nàng đã ngoan hơn phần nào, suốt chặng đường đi rất biết nghe lời.



Đoàn xe của Đỗ Văn Hạo sau khi vào bên trong thành Gia Châu, thì đều thu hút hết tầm mắt của những người dân hiếu kỳ nơi đây, xem ra những đoàn người có đội hình hoàn tráng như đoàn người của Đỗ Văn Hạo rất ít xuất hiện nơi đây, có lẽ vì thế mà những người dân nơi đây cảm thấy mới mẻ, tân kỳ.



Bên ngoài cổng thành có mâý người dân binh canh cổng, đang uể oải đứng làm nhiệm vụ thì, khi trông thấy đoàn xe của Đỗ Văn Hạo cũng không hề ra tay ngăn lại, thậm chí còn không thèm lên tiếng dò hỏi, mà ngược lại hộ vệ của Đỗ Văn Hạo Từ Tam còn phải xuống ngựa hỏi đường đi đến Nha Môn trong thành. Mấy người dân binh nghe vậy cũng chỉ lười biếng đưa tay lên chỉ hướng, rồi thuận miệng hỏi một câu đến tìm Nha Môn có chuyện gì.



Từ Tam cũng không hề nói rõ thân phận của đoàn người, cũng chỉ thuận miệng trả lời qua quýt một hai câu, mấy người dân binh thấy vậy cũng chẳng buồn hỏi thêm cái gì nữa.



Khi đoàn xe đến cổng Nha Môn, thì thấy cổng của Nha Môn lúc này đến một đứa canh cổng Nha Lại cũng không có. Đoàn xe vừa mới dừng chân đỗ lại, thì Từ Tam đã phóng người từ trên ngựa xuống, đi thẳng vào bên trong Nha Môn. Mới vào đến nơi thì Từ Tam cảm thấy nơi đây vắng hoe vắng hoắt, không một bóng người, Từ Tam cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bèn lên tiếng gọi vài câu, lúc này nơi đây mới xuất hiện một ông lão hai mắt kèm nhèm chạy ra nói: “Mấy người đến tìm ai vậy?”



Từ Tam đáp: “Chi Châu đại lão gia của các người đâu rồi? Mau mau đi thông báo cho Chi Châu đại nhân biết là, Đỗ Ngự Y Đỗ Văn Hạo đại nhân từ kinh thành mới đến, mau bảo Chi Châu đại nhân ra tiếp đón nhanh lên!”



Đỗ Văn Hạo là Ngự Tiền Chính Thị Đại Phu, quan lên đến ngũ phẩm, ngoài ra hắn còn có túi Tử Y Kim Ngư, là vật phẩm của qua chính tam phẩm, ở đời nhà Tống thì chức quan Chi Châu cao lắm cũng chỉ đến tòng lục phẩm, kém hơn của Đỗ Văn Hạo rất nhiều, chính vì thế mà khi đến đây thì theo lẽ Chi Châu phải chạy ra mà bái kiến, tiếp đón hắn!



Cái này giống như hạ cấp phải ra đón thượng cấp từ trên trung ương về vậy.



Ông lão hai mắt kèm nhèm nói cho cùng cũng là người lăn lộn ở trốn quan trường lâu năm, gặp qua nhiều người, cũng đã từng đón tiếp không ít các viên quan lại cao cấp đến đây thị sát, nên sau khi nghe Từ Tam nói vậy thì hai mắt kèm nhèm của ông lão bỗng nhiên trở nên sáng rực, vội vã cúi người gật đầu, sau đó chạy vội ra cổng mở to ra, để cho đoàn xe của Đỗ Văn Hạo đi vào bên tronbg, sau đó nhanh chân chạy vào Nha Môn thông báo.



Khi đoàn xe tiến vào bên trong sân của Nha Môn, Đỗ Văn Hạo liền vén rèm bước ra khỏi xe, sau đó hắn vuỗi lại bộ quan bào trên người, thắt lại đàng hoàng cái túi Tử Y Kim Ngư ở bên hông của mình, rồi hắn ngoái đầu lại nhìn Anh Tử và Liên Nhi đang dìu Bàng Vũ Cầm xuống xe, vừa vặn lúc này bỗng có tiếng nói từ phía sau lưng hắn vọng tới: “Ngự Y đại nhân! Chi Châu của chúng tôi đến rồi!”



Đỗ Văn Hạo quay người lại xem, thì thấy cách hắn không xa có mấy người đang nhanh chân bước tới, trong bộ quan phục thì hắn đã nhận ra một trong số đó là Chi Châu, Thông Phán, Huyện Ủy và Điển Sử, người vừa lên tiếng nói vừa rồi chính là ông lão mắt mũi kèm nhèm khi nãy.



Chi Châu chỉ cần trông vào bộ quan phục chính ngũ phẩm trên người Đỗ Văn Hạo, cũng biết người trẻ tuổi này chính là Đỗ Ngự Y danh tiếng lẫy lừng, ông ta vội vàng tiến đến cúi người thi lễ nói: “Hạ Quân Ngô Thiên Bình, là Chi Châu của Gia Châu, xin hỏi đại nhân có phỉa là Đỗ Ngự Y đó không ạ?”



Đỗ Văn Hạo mỉm cười gật đầu đáp: “Chính là bổn quan!” Sau đó hắn rút trong người ra một chiếc lệnh bài rồi đưa cho Ngô Thiên Bình xem.



Ngô Chi Châu thấy vậy liền đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, rồi mỉm cười cẩn thận tiếp lấy tấm lệnh bài của Đỗ Văn Hạo, sau khi xem xét kỹ lưỡng ông ta liền trao lại cho Đỗ Văn Hạo, mặt mày hớn hở nói: “Đỗ Ngự Y! Hạ quan thật là thất lễ quá, không biết Đỗ đại nhân đại giá quang lâm đến Gia Châu, không thể tiếp đón từ trước, mong Đỗ đại nhân xá tội!”



“Không cần khách khí, bổn quan thực chất là đang phụng chỉ tứ phương tầm y, do vậy đường đi cũng vô cùng bất định, không thể thông báo trước được, do vậy các người cũng không biết ta đến đây cũng có gì là lạ đâu!” Đỗ Văn Hạo nói.



Ngô Chi Châu nghe xong, liền biết Đỗ Văn Hạo phụng chỉ tứ phương tầm y, chẳng khác nào đi tuần, chức vụ có lẽ cũng không khác gì Khâm Sai Đại Thần là mấy, do vậy trong lòng có chút lo lắng, vì thất lễ không kịp nghênh đón Khâm Sai Đại Thần là một việc vô cùng hệ trọng, do vậy Ngô Chi Châu liền luôn miệng cáo lỗi, trong lòng chỉ e sợ Đỗ Văn Hạo trách tội ông ta.


“Đúng! Dao, nhanh lên!” Đỗ Văn Hạo nhanh miệng nói.



Người già cả kia nghe xong, liền vội vã chạy ra bên ngoài gọi mấy người phụ nữ trong nhà lại nói: “Nhanh! Mau đi tìm dao cho Đỗ đại lão gia nhanh lên!”



Một thiếu nữ trẻ tuổi lúc này lau sạch nước mắt trên mặt, vội vã vâng lời, sau đó vén chiếc áo tang trắng mặc trên người của mình lên, chạy vội ra hậu đường, không lâu sau trong tay đã cầm đến mộ con dao đưa cho người già cả kia.



Người già cả kia tiếp lấy rồi chạy luôn vào bên trong đưa cho Đỗ Văn Hạo.



Đỗ Văn Hạo cầm lấy con dao, dọc ngang vài đường, người thiếu nữ kia lúc này cũng đứng ở bên ngoài trông vào trong này, thấy Đỗ Văn Hạo đang cầm dao lên chặt đứt cánh tay của thi thể, thì sợ đến độ thét lên thất thanh, tay ôm lấy mặt, trợn mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo.



Tiếng kêu của nàng ta làm cho Đỗ Văn Hạo giật mình cái thót, hắn quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của thiếu phụ trắng bệch run lên sợ hãi, hai bàn tay ngọc đang ôm lấy miệng, đôi mắt phượng đang trợn to hết cỡ nhìn hắn.



Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền mỉm cười một cái, rồi lại quay lại cầm dao cắt một nhát lên ngón tay của thi thể, máu tươi tiếp sau đó liền bắn phun ra ngoài.



“Máu vẫn còn lưu động, vẫn còn chảy, điều này chững tỏ là người vẫn còn sống!” Đỗ Văn Hạo nói xong liền vứt luôn con dao trong tay mình xuống: “Vợ của người chết ở đâu vậy?”



Tất cả mọi người trong nhà người chết nghe thấy Đỗ Văn Hạo nói người nhà mình vẫn chưa chết, thì vô cùng kinh ngạc, lại nghe hắn hỏi vợ của người chết ở đâu, ai nấy cũng đều ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.



“Nhanh lên! Nếu không nhanh thì người này sẽ chết thật sự đấy! Vợ của người chết ở đâu rồi?”



Người già cả lúc này mới kịp hoàn hồn lại, quay sang thiếu nữ đang hoảng sợ ôm mặt đứng ở ngoài thét lên: “Tiểu Ni! Vẫn còn đứng đó làm gì hả, mau đi gọi mẹ mày vào đây nhanh lên!”



Tiểu Ni bị câu nói và hành động của Đỗ Văn Hạo làm cho sững người, chết lặng, nhưng khi nghe người già cả kia lên tiếng, thì mới hoàn hồn trở lại, chạy ra bên ngoài gào lên: “Mẹ! Mẹ ơi! Đỗ Ngự Y ở kinh thành nói cha vẫn chưa chết! Ông ấy gọi mẹ vào trong có việc!”



Một lão phụ lúc này đang quỳ trước linh đường gào khóc thảm thiết, nghe con gái mình vừa chạy vừa gọi mình thì liền lồm cồm mò dậy: “Hả? Mẹ ở đây! Mẹ ở đây!”



Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đã tháo khuy áo cài cổ của thi thể, rồi hắn ra tay ấn mạnh vào ngực nạn nhân, sau đó lại xoa bóp liên tục, khi thấy lão phụ kia tiến tới liền lên tiếng nói: “Mau mau bóp lấy mũi của chồng ngươi, rồi thổi khí qua vòm miệng! Nghe lệnh của ta, nhanh lên!”



Người phụ nữ kia tay chân luống cuống không biết Đỗ Văn Hạo cóý gì, chỉ bóp chặt lấy mũi của chồng mình, nhưng không biết hà hơi thổi vào trong miệng. Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền làm mẫu động tác cho bà ta kia xem, nhưng người phụ nữ vẫn không hiểu, thực ra bà không phải là không hiểu làm thế nào, mà là không biết là làm như vậy có tác dụng gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.



Người già cả kia nghe nói con trai mình chưa chết, dĩ cũng không tin, nên ông ta liền tiến tới bắt mạch con trai mình, nhưng ông vẫn cảm thấy mạch không đập, không có hơi thể, vậy nhưng trông dáng điệu của Đỗ Văn Hạo, thì ông biết là hắn không hề đùa cợt mọi người, liền đưa chân lên đá vào người con dâu đang ngơ ngác không hiểu gì kia của mình một cái quát lên: “Mày còn đứng đực ở đấy làm gì hả? Còn không làm theo lời của Đỗ đại nhân đi!”



Người phụ nữ kia nghe vậy liền nghe theo, ru rẩy tiến tới làm theo đúng như những gì Đỗ Văn Hạo đã dạy, một tay bóp lấy mũi của xác chêt, còn miệng thì hà hơi thổi vào trong miệng của xác chết.



Đỗ Văn Hạo đứng cạnh cũng khen ngợi bà ta làm rất tốt, đồng thời hắn còn bảo mọi người dỡ hết các tấm rèm che trong phòng ra, sau đó bắt mọi người đi hết ra ngoài cho không khí được lưu thông hơn.



Ngô Chi Châu và những người khác dĩ nhiên chưa được chiêm ngưỡng tuyệt kỹ xoa bóp, phục hồi tim mạch (thực ra đây là kiểu hô hấp nhân tạo của thời hiện đại), nên cũng không hiểu vì sao mà Đỗ Văn Hạo cứ bắt người phụ nữ kia thổi hơi vào miệng người chết, còn hắn cứ ra sức ấn vào ngực thi thể để làm gì, nhưng ai trong lòng cũng nghĩ hắn đến cả mổ bụng chữa bệnh còn biết nữa, thì những trò lạ mắt này có là gì lạ lẫm với hắn đâu.



Đỗ Văn Hạo để cho Tạ đại phu đứng lại quan sát mạch đập của thi thể, còn mình thì vẫn cứ chăm chỉ không ngừng ra sức ấn ngực cho xác chết.



Tất cả mọi người đứng ở ngoài sân lúc này đề thin thít chờ đợi, bầu không khí bỗng chốc trở nên im phăng phắc, sau khi tấm rèm tang được gỡ xuống, thì tất cả mọi người đều có thể chiêm ngưỡng vị Ngự Y đến từ kinh thành đang hì hục ấn vào ngực nạn nhân, cạnh đó là một người phụ nữ cũng chăm chỉ hà hơi thổi ngạt theo sự chỉ đạo của Đỗ Văn Hạo, mọi việc diễn ra vô cùng nhịp nhàng. Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh dị, nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến tiến độ cứu người của Đỗ Văn Hạo.



Cuối cùng, sau một tuần hương thì Tạ đại phu đột nhiên gào lên sung sướng: “Trời ơi! Mạch đập trở lại rồi! Đúng là đã đập trở lại rồi, thần kỳ quá! Đúng là quá thần kỳ!”