Tống Y

Chương 327 : Truyền máu

Ngày đăng: 19:22 18/04/20


Trong tiếng hô lên kinh hãi tất cả mọi người đều xúm lại xem nhưng bị Lý Phổ và hộ vệ cùng sai dịch nha môn cản lại.



Đỗ Văn Hạo cầm tay thử xem mạch, quả nhiên mơ hồ có nhịp đập của mạch khẽ động. Hắn lại cúi xuống nghe hơi thở, hắn cũng cảm nhận được hơi thở hết sức mong manh làm hắn vô cùng mừng rỡ.



Lão giả nọ cũng vội vàng tiến lên đưa tay sờ mạch, lập tức cũng kêu lên vẻ vừa mừng vừa sợ.



Mọi người cao hứng nhưng Đỗ Văn Hạo lại không dám cao hứng. Bản thân khôi phục hô hấp mới chỉ là bước đầu tiên của cuộc trường chinh vạn dặm, không giải quyết vấn đề đau bụng cấp tính, sự nguy hiểm đến tính mạng vẫn còn, bất kỳ giây phút nào cũng có thể mất mạng.



Hắn lập tức quay người phân công Lý Phổ: "Ngươi hãy lập tức quay về khách sạn, bảo mấy phu nhân của ta chuẩn bị giải phẫu. Mau đi".



Lý Phổ không biết giải phẫu là cái gì. Hắn thực sự không hiểu từ đó là gì nên kinh hãi hỏi: "Giải phẫu ư?"



"Chính là phẫu thuật chữa thương. Mau đi. Hãy nói bệnh nặng nguy cấp".



"Dạ" Lý Phổ cũng rất tò mò về truyền thuyết của thần kỹ này. Hắn lập tức quay người chạy ra ngoài. Lão giả vội vàng sai người dắt ngựa tới. Lý Phổ vội vàng nhảy lên ngựa phóng đi.



Đỗ Văn Hạo nói: "Hãy nhanh chóng chuẩn bị nhân sâm thang cứu nghịch*. Mau".



Tạ đại phu cũng biết Nhân sâm thang cứu nghịch nên vội vàng thúc giục: "Tô chưởng quỹ, hãy mau đi làm theo lời Ngự y đại nhân nói".



Chưởng quỹ họ Tô này có mấy cửa hiệu buôn ở trong thành, cũng được coi là một nhà giàu có nên đương nhiên trong nhà không thiếu nhân sâm. Tô chưởng quỹ vội vàng trả lời rồi sai đầy tớ đi chuẩn bị.



Người nhà của Tô chưởng quỹ quả thật không dám tin vào tai và mắt mình. Tất cả đều kích động đến mức toàn thân run rẩy, vừa khóc vừa cười khi chứng kiến người thân của mình đã tắt hơi lại có thể khôi phục lại hơi thở cùng mạch đập, tất cả đều xum lại nhìn. Thiếu nữ lúc trước lại thừa dịp hỗn loạn xấn tới hỏi Đỗ Văn Hạo: "Ngự y đại nhân, phu thân tiểu nữ có thể cứu được không?"



"Ừ. nhưng bây giờ bệnh tình vẫn còn rất nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng" Đỗ Văn Hạo quay đầu nói với Tô chưởng quỹ: "Lão nhân gia, ta có thể phẫu thuật chữa thương cho con của ông. Ta đã từng chữa khỏi bệnh như bệnh của con ông nhưng bệnh của con ông rất nặng. Ta không dám đảm bảo có thể chữa khỏi. Nếu như ông đồng ý để cho ta phẫu thuật chữa thương cho con mình thì lát nữa xin mời ông hãy ký tên vào vào thư đồng ý để phẫu thuật chữa thương cho con mình, hứa là nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng không được trách tội ta, được không?"



Nhất thời Tô chưởng quỹ không biết trả lời thế nào, ông ta quay đầu nhìn con dâu của mình.



Phụ nhân đó vẫn đứng đờ đẫn ở đó bởi vì nàng nhận ra việc mình thổi hơi lại có thể làm cho trượng phu của mình thở lại. nàng không biết đó là phương pháp gì nên kích động không biết nói thế nào cho phải thế nhưng nhìn dáng vẻ trượng phu của mình không khác gì một người chết, hy vọng lại đến, nàng lắp bắp nói với Đỗ Văn Hạo: "Ngự y, Ngựu y đại nhân, cầu xin ngài cứu phu quân của tiện thiếp, Cầu xin người".



Tô chưởng quỹ đá cho nàng một cước nói: "Đứng sang bên! Không nghe Ngự y đại nhân nói là sẽ phẫu thuật chữa thương để chữa bệnh cho trượng phu của ngươi à. Người còn đứng đó ồn ào cái gì vậy?"



Phụ nhân nọ vội vàng thối lui sang bên.



Đỗ Văn Hạo nói: "Tô chưởng quỹ, ông có nguỵên ý ký vào thư đồng ý phẫu thuật chữa thương để đồng ý cho ta giải phẫu chữa bệnh cho con của ông không? Nếu ông đồng ý, ta sẽ lập tức cho mang con ngươi tới khách sạn của ta, ở đó ta có người hỗ trợ, có dụng cụ chuyên môn cùng với dược phẩm. Ta nhất định sẽ tận lực giải phẫu chữa thương để cứu tính mạng con của ông".



Tô chưởng quỹ đương nhiên không biết thư đồng ý là cái gì thế những đã có hy vọng, chung quy còn tốt hơn so với việc đi lo hậu sự cho con mình, đừng nói tới việc không biết nội dung thư đồng ý giải phẫu là gì, cho dù có biết ông ta cũng không phân vân, ông ta liền vội vàng gật đầu giống như một con gà mổ thóc: "Được, được! Ngự y đại nhân, hết thảy làm phiền ngài hãy cứu con của ta. Cho dù ta phải táng gia bại sản cũng sẽ báo đáp đại ân của ngài".



Đỗ Văn Hạo không nói câu nào nữa, hắn lập tức sai người đưa người bệnh lên xe ngựa chở tới khách sạn Nga Mi nơi hắn đang ở.



Hàng xóm xung quanh náo động. Dĩ nhiên tất cả mọi người vừa mừng, vừa sợ, xen lẫn sự tò mò khi thấy một người đã chết lại được cứu sống, mọi người đổ xô tới trước sân Tô gia nhìn xem, cũng may đã có các sai dịch nha môn duy trì trật tự nên xe ngựa mới có thể rời Tô gia thuận lợi.



Những người hàng xóm hiếu kỳ này vẫn không tự động giải tán. vào thời cổ đại dù không có các phương tiện truyền thông nhưng tốc độ truyền khẩu cũng tương đối nhanh dù không thể nhanh bằng so với xã hội hiện đại nhưng không ít người trong thành đã nhanh chóng biết tin Ngự y đến từ kinh thành là người đã cứu sống Tô Đại thiếu gia, lại còn muốn mổ bụng chữa bệnh cho hắn nữa, tất cả đều ồn ào, sôi động, xem ra còn náo nhiệt hơn cả hội chùa làng. Mọi người như ong đi theo sau xe ngựa tới bên ngoài khác điếm, kiễng chân nhìn quanh cảnh ồn ào. Nếu như không phải có bộ khoái nha môn châu phủ ngăn cản thì chỉ e bọn họ đã ùa cả vào trong nhìn xem.




"Truyền máu của thiếp có được không?"



"Ta vẫn chưa kiểm tra nhóm máu của nàng. Nàng cũng biết hậu quả của việc truyền máu mà không biết rõ nhóm máu. Thôi đừng dài dòng nữa. Mau đi!".



Tuyết Phi Nhi dậm chân rồi nàng chạy đi bưng tới một bát thuốc cứu nghịch nhân sâm thang. Bàng Vũ Cầm run rẩy một mình tiến hành tẩy trùng ổ bụng. Đỗ Văn Hạo cẩn thận tiến hành tẩy trung thiết bị truyền máu. Đỗ Văn Hạo đẩy một cái bàn cao di động trong phòng tới bên cạnh bàn giải phẫu sau đó hắn trèo lên trên bàn nằm, cắm một đầu thiết bị truyền máu vào mạch máu của mình và cố định lại.



Lúc này Tuyết Phi Nhi đã mang cứu nghịch nhân sâm thang tới cho người bệnh rồi nàng cầm lấy đầu dây truyền máu kia, làm theo lệnh của Đỗ Văn Hạo, chờ tới khi máu chảy ra ngoài ống chích. Sau khi đẩy hết không hkí ra ngoài Tuyết Phi Nhi run run cắm đầu còn lại vào tĩnh mạch người bệnh. Từ trước tới nay nàng chưa từng châm như này, Đỗ Văn Hạo phải hướng dẫn mấy làn nàng mới châm đúng vào tĩnh mạch, cũng may người bệnh đã uống thuốc gây tê nên không có cảm giác đau.



Vì để khống chế tốc độ truyền máu, Đỗ Văn Hạo đã thiết kế ở chính giữa thiết bị truyền máu có gắn một cái ống làm bằng ngọc lưu ly tuy hơi mờ nhưng vẫn có thể thoáng nhìn thấy có máu chảy hay không cùng với tốc độ truyền máu.



Sau khi rót hết cứu nghịch nhân sâm thang cho bệnh nhân, máu trong người Đỗ Văn Hạo cuồn cuộn đưa vào trong mạch máu của Tô Đại thiếu gia. Cuối cùng Tuyết Phi Nhi kêu lên vẻ vui mừng xen lẫn sự kinh ngạc sau khi nàng kiểm tra lại mạch của người bệnh: "Tướng công, hình như mạch đập mạnh hơn so với lúc trước một ít, hơi thở cũng mạnh hơn một chút".



Đỗ Văn Hạo cười vẻ yếu ớt. Lương máu hắn đưa vào trong cơ thể người bệnh nhất định đã vượt qua con số bốn trăm mili nhưng hắn vẫn không kêu ngừng truyền máu. Cứu người thì phải cứu tới cùng, tiễn Phật thì phải đưa tới Tây Thiên. Bản thân hắn hoàn toàn có thể tái tạo lại lượng máu đã mất, chỉ cần tăng cường bồi dưỡng là được vì vậy mãi tới khi hắn thấy trong người khó chịu, tim đập nhanh hơn, tay chân rét run, trước mắt tối sầm lại, mơ màng ngủ, đã xuất hiện triệu chứng sốc thì hắn mới bảo Tuyết Phi Nhi ngừng truyền máu.



Đỗ Văn Hạo không biết rằng hắn đã truyền gần tám trăm mili máu của mình cho người bệnh.



Lúc này Bàng Vũ Cầm dưới sự chỉ bảo của Đỗ Văn Hạo cũng đã hoàn thành việc tẩy trùng ổ bụng, đưa ống dẫn lưu vào rồi tiến hành khâu ổ bụng lại. Đây là lần đầu tiên nàng độc lập hoàn thành công việc giải phẫu dù chỉ là một sư trợ giúp nho nhỏ, hơn nữa vẫn có sự chỉ bảo cặn kẽ của Đỗ Văn Hạo nhưng chỉ điều này thôi cũng làm nàng hết sức vui mừng.



Bàng Vũ Cầm vui vẻ quay người nói với Đỗ Văn Hạo: "Tướng công, thiếp khâu không tệ lắm, phải không? Tướng công! Chàng làm sao vậy?"



Lúc này Bàng Vũ Cầm mới phát hiện sắc mặt Đỗ Văn Hạo tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trán chảy dòng dòng xuống. Nàng luống cuống kêu lên: "Phi Nhi, tướng công làm sao vậy?"



Tuyết Phi Nhi cũng vội vàng đi tới, nàng cầm tay Đỗ Văn Hạo. Bàn tay hắn giá lạnh như một khối băng, hơn nữa còn run rẩy.



Đỗ Văn Hạo gượng cười nói: "Đừng, đừng lo lắng. Ta không việc gì đâu. Mau! hãy lấy cho ta Tham Phụ Lý Trung thang. Mau!".



Tham Phụ Lý trung thang là một trong những thành quả của việc nghiên cứu Trung, tây y kết hợp của học viện Trung y của Đỗ Văn Hạo. Thang thuốc này có thể nhanh chóng khôi phục lượng máu thấp cùng chống sốc của người bệnh, ổn định việc lưu thông máu, tăng cường dưỡng khi cùng với huýêt áp, cải thiện khẳ năng tuần hoàn, đẩy mạnh hồi phục khi bị sốc.



Khi tiến hành làm thuốc cấp cứu, Đỗ Văn Hạo đã nói cho cả Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi về cách pha chế thang thuốc này cùng với những thang thuốc khác để hai người có thể biết cách dùng dược lúc khẩn cấp, tránh việc trở tay không kịp.



Tất cả những loại thuốc này đều đã được sắc chuẩn bị trước vì vậy Đỗ Văn Hạo vừa nói xong Bàng Vũ Cầm liền vội vàng chạy ra ngoài bưng một bát to vào trong. Tuyết Phi Nhi ôm Đỗ Văn Hạo ngồi tựa vào lòng mình, Bàng Vũ Cầm vừa chảy nước mắt vừa dùng cái thìa múc từng thìa cho hắn uống.



Đỗ Văn Hạo trừng mắt nhìn nói: "Đừng khóc. Ta rất khoẻ mà. Không có đại phu nào chữa bệnh cho người bệnh lại làm chết chính mình cả. Ha ha".



Nước mắt Bàng Vũ Cầm lại càng tuôn rơi khi nàng nghe Đỗ Văn Hạo nói như vậy. Nàng vừa cho Đỗ Văn Hạo uống thuốc vừa nghẹn ngào nói: "Chàng còn nói nữa vì chữa bệnh mà suýt chút nữa mất mạng. Chàng hãy hứa sau này không được làm chuyện hồ đồ này nữa".



Tuyết Phi Nhi ôm chặt Đỗ Văn Hạo vào lòng mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho hắn, nàng cũng khóc theo: "Đúng đó. Chàng không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho bọn thiếp chứ".



Sau khi Đỗ Văn Hạo uống xong Tham Phụ Lý Trung thang hắn cảm thấy cơ thể mình dần ấm hơn, hai mắt có có thần hơn. Từ trong lòng Tuyết Phi Nhi hắn ngẩng đầu nói: "Được. Ta nghe các nàng sau này ta không khinh xuất nữa".



"Ừ, dù chàng có muốn làm nữa bọn thiếp cũng không đồng ý" Hai nàng nặng nề nói. Bây giờ cả hai hết sức hối hận là đã không ngăn cản Đỗ Văn Hạo làm vậy vì bọn họ không biết hậu quả của việc mất máu quá nhiều, giờ đây phát hiện ra thì đã muộn. Cả hai chỉ thầm kinh hãi tự trách mình mà thôi.