Tống Y

Chương 330 : Kế hoạch thay đổi

Ngày đăng: 19:22 18/04/20


Diệu Thủ khom người nói: “Phương trung ma giúp tán bổ tiết, ôn khí tích tụ quá thịnh khiến mao úc bế, khí tại phế đại thịnh, nghịch chuyển lên trên. Những triệu chứng này rõ ràng là phế suyễn.”



Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Hoàn toàn không sai, phế chủ tuyên phát cùng túc hàng, tà khí bên ngoài phạm vào phế, phế khí không thuận mà nghịch cho nên người bệnh sẽ ho khan và thở hổn hển, phế đồng thời lại chủ điều hòa thủy đạo, thủy không được điều hòa sẽ biến đổi, sinh ra đờm. Đây chính là điều đáng lo ngại nhất. Ngoại tà phạm vào phế, tuyên hàng bất lợi đến nỗi khụ suyễn. Khi chữa trị chứng bệnh này, dùng phương thuốc đều nhằm mục đích trừ bỏ đờm. Tuyên phế cần tập trung vào khí, chỉ khụ bình suyễn. Ma hoàng trong Ma hạnh cam thang có tác dụng làm thịnh phế khí, hạnh nhân lại có thể làm suy phế khí. Một thịnh một suy, cùng điều trị phế khí, nếu không cần ma hoàng, ngươi dựa vào đâu mà nói có thể trị được?”



Diêm Diệu Thủ có chút xấu hổ, cười ha ha nói: “Nhưng là, ma hoàng tính mạnh quá, lão phụ khuyết điểm phế khí đã lâu, thân thể suy yếu, chỉ sợ không trụ được.”



“Vậy hai vị thạch cao, cam thảo có trong phương thuốc này ngươi dùng tới làm gì? Hơn nữa lượng dùng còn gấp ba so với ma hoàng. Mục đích như thế nào? Ngươi phải suy nghĩ thêm một chút. Ma hoàng tính mạnh nhưng những dược liệu khác cũng mạnh không kém, điều quan trọng là chúng bù trừ và gia giảm lẫn nhau. Kinh phương xứng ngũ, ngươi biết rõ nguyên tắc đó, sao lại có thể sơ hở như vậy?”



Diêm Diệu Thủ đỏ mặt vâng dạ: “Vâng, đồ tôn ghi nhớ lời sư tổ dạy, mong sư tổ lượng thứ.”



Nhi tử của lão phụ do dự trong chốc lát, đột nhiên quay sang hỏi thăm: “Ngự y đại nhân, xin hỏi, nếu như ma hạnh thạch cam thang không dùng tới ma hoàng thì tác dụng thế nào?”



Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu như trong phương thuốc đó không có ma hoàng thì giống như chư dược vô thủ, không có gì kìm hãm tác dụng của các vị dược khác, chúng đi thẳng vào phế, tác dụng tuyên phế tán tà tất nhiên giảm đi, kết quả chính là phế khí đình trệ, đương nhiên suyễn ngày càng nặng.” Nói tới đây, Đỗ Văn Hạo như chợt nghĩ ra điều gì, liếc mắt nhìn hắn hỏi: “Sao ngươi lại hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ…”



Trung niên nhân kia vỗ vỗ đầu, cục cục đông một tiếng quỳ sụp xuống trước giường mẫu thân: “Nương, là hài nhi hại người rồi, là hài nhi hại người rồi.” Dứt lời cứ phủ phục tại chỗ kêu rên khóc lóc thảm thiết.



Lý đại phu cũng cảm thấy có gì không ổn, tiến đến trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”



Trung niên kia vẫn quỳ tại chỗ khóc lóc nói: “Ta khai phương thuốc rồi đi lấy dược về, trước khi bỏ vào nồi để sắc, ta cảm thấy khụ suyễn của nương nương rất nặng, trước đó ta cũng đã học qua mấy năm về y, biết rằng ma hoàng có dược tính mạnh nên lúc đó cũng nghĩ giống như vị Diêm đại phu đây. Ta chỉ sợ nương nương bị bệnh đã lâu, phế hư, kinh lạc cũng yếu, không thể chịu nổi dược lực của ma hoàng, cho nên..” ô ô ô, ta cứ tự cho mình là thông minh, nghĩ rằng làm như vậy chỉ có tốt, ai ngờ,… ô ô ô.



Đúng lúc này, người lúc trước được sai đi lấy thuốc đã mang được thuốc trở về. Người này mang cả chỗ cặn thuốc mới đổ đi và nồi thuốc vẫn dùng để sắc chỗ thuốc này tới. Đỗ Văn Hạo tiến tới kiểm tra, quả nhiên thấy trong số cặn thuốc và trong nồi đều không phát hiện có dấu vết của ma hoàng.



Lý đại phu tức giận râu mép dựng đứng lên: “Ngươi,… ngươi, quả nhiên là! Ôi! Ngươi như vậy đã phá hủy hoàn toàn danh dự của lão phu rồi, lại còn hại mẫu thân ngươi chịu đủ thống khổ dày vò, thật là bất hiếu mà!”



Trung niên kia khóc rống lên, nước mắt chảy như suối, đầu dập ông ông xuống đất.



Lão phụ cố gắng vươn người kéo con mình, vất vả vừa ho vừa nói: “Con à, không có việc gì đâu, khụ khụ, mẹ không phải vẫn khỏe đó sao, khụ khụ, con mau đứng lên đi, mẹ biết con là người có hiếu, con cũng vì mẹ thôi mà, khụ khụ.”



Đỗ Văn Hạo nói: “Kinh phương xứng ngũ. Cái này tất cả đều là đã trải qua thiên chuy bách luyện, chỉ có thể tuy theo chứng mà tăng giảm. Nếu tự tiện bớt vị, coi như là xui xẻo rồi, không quan trọng là vị ít hay nhiều, biến hóa một chút thôi cũng đã khiến cho tác dụng của phương thuốc khác đi rồi, thậm chí có thể biến thành một phương thuốc hoàn toàn khác. Chưa nói tới việc không thể trị được bệnh, nó còn có thể hại người nữa.



Cái này như người ta vẫn nói, chính là y đạo vừa có thể cứu người nhưng cũng có thể hại người. Nếu như học nghệ không tinh, kiến thức nửa vời, chưa đâu vào đâu đã xuất sư thì tốt nhất là không nên dễ dàng tự tiện cấp phương thuốc cho người khác hay thay đổi phương pháp chữa trị của các đại phu khác.”



Trung niên nọ cuống quít dập đầu: “Vâng, ngự y dạy bảo tiểu nhân minh khắc trong lòng, sau này tuyệt không làm vậy nữa.”



Đỗ Văn Hạo thời gian này rất bận rộn, vất vả ngày đêm, mặc dù chẩn bệnh không phải vận động chân tay nhiều, nhưng lại vô cùng tổn hao trí lực, cho nên lúc này hắn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, mắt cũng hơi hoa lên. Các đại phu khác đương nhiên cũng nhìn ra, vốn ban đầu muốn theo Đỗ Văn Hạo lãnh giáo thêm một chút y thuật, nhưng là thấy tình cảnh như vậy thì cũng không tiện quấy rầy, nên có một người khom lưng tạ ơn nói: “Ngự y đại nhân, ngài chẩn bệnh khổ cực rồi, xin mời hãy về phòng nghỉ tạm, đợi thân thể khang phục đầy đủ, lúc đó quay lại chỉ điểm tiếp cho chúng ta là được rồi.”



Đỗ Văn Hạo thực sự cũng hiểu những đại phu ở đây rất trông đợi được đàm đạo thêm với mình về y thuật, nói chính xác hơn là học hỏi một chút, dù sao những người như họ nằm mơ cũng chẳng có cơ hội để tiếp xúc thân cận với một ngự y như vậy. Tuy nhiên hắn thật sự thất rất mệt mỏi, không thể kiên trì thêm được nữa. Chỉ sợ đứng ở đây thêm một lát nữa thôi là có thể té xỉu luôn rồi.


Đỗ Văn Hạo xoay người lại, thấy nam tử kia đã gấp đến độ muốn bay đi về rồi, nhưng nhìn thấy Kha Nghiêu thì cả thân thể như muốn đóng băng thì không khỏi cười thầm. Chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Kha Nghiêu cũng đã vô cùng kinh ngạc trước sắc đẹp mê hồn của nàng. Kha Nghiêu quả thật rất đẹp, nàng cùng với Bàng Vũ Cầm đều là những người ôn nhu, Lâm Thanh Đại thì lãnh đạm, Tuyết Phi Nhi hồn nhiên đáng yêu, Liên Nhi lại rất nhu thuận. Tất cả tạo thành một tổng thể vô cùng hài hòa khiến cho tất cả các nam nhân đều động lòng.



Kha Nghiêu hiển nhiên cũng phát hiện sự thất thố của nam tử kia, không thèm quan tâm, đi tới bên người Đỗ Văn Hạo, nhỏ giọng nói: “Ta nhìn hắn một điểm vội vã cũng không có, chỉ sợ là khuyết điểm giả.”



Nam tử này nghe vậy mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt xấu hổ, thì thào nói: “Muội muội của đại lão gia thật là quốc sắc thiên hương.”



Kha Nghiêu hừ một tiếng trong lỗ mũi, nói với nam tử nọ: “Ngươi có biết ca ca ta là ai không?”



“Biết, biết, là ngự y đại lão gia.”



Kha Nghiêu cố ý trêu chọc: “Nếu biết, hẳn đã chuẩn bị tốt bạc để trả tiền xuất chẩn xem bệnh rồi chứ?”



Nam tử vội vàng móc từ trong lòng ra một cái bao nhỏ được quấn kỹ lưỡng bởi một cái khăn, chậm rãi mở ra, đại khái được một ít bạc vụn và mấy đồng tiền.



Kha Nghiêu cười to lên một tiếng.



Nam tử đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Nhà chúng ta thật sự chỉ có bây nhiêu tiền bạc, không phải mọi người vẫn nói đại lão gia nhân đức hơn người, không quá so đo chuyện tiền bạc đó sao?”



Kha Nghiêu ngửa đầu cười, không thèm nhìn nam tử kia, lãnh đạm: “Người khác thì có thể, ngươi lại khác.”



“Đó là vì sao?” Nam tử khó hiểu.



Kha Nghiêu thản nhiên nói: “Bởi vì hai mắt của ngươi dài ngắn to nhỏ khác nhau, quần áo ăn mặc nhìn vô cùng khó chịu, nhất định phải lấy tiền.”



Nam tử nghe vậy thì có chút hồ đồ, thật không thể hiểu được. Hắn thật sự đã bị sắc đẹp mê người của Kha Nghiêu làm cho điêu đứng. Đứng trước nàng, hắn cảm thấy không biết nói gì cho phải, cảm thấy làm gì cũng lúng túng không tiện. Hơn những thế, Kha Nghiêu lại có vẻ không thiện cảm với nam tử này, nên nói năng thẳng thừng không ngại ngùng, càng khiến nam tử lúng túng khó xử.



Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Kha Nghiêu một cái. Kha Nghiêu không nói gì, phất tay một cái đi thẳng ra ngoài, cố tình lướt qua trước mặt nam tử. Đỗ Văn Hạo cười nói: “Thôi không đùa nữa, đi thôi. Trước tiên cứ tới xem bệnh cho mẫu thân ngươi đã.”



Nói xong đi ra ngoài, nam tử kia vội vàng theo sát Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu.



Đỗ Văn Hạo đi ra tới cửa thì quay sang nam tử nói: “Đường xá có xa xôi không? Nếu xa thì chúng ta gọi xe ngựa đi.”



Nam tử nhìn chằm chằm vào bóng lưng Kha Nghiêu, có chút sững sờ không nghe thấy lời Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo phải hừ lên một tiếng lớn, nói lại lần nữa hắn mới giật mình bừng tỉnh. Kha Nghiêu không quay đầu lại nhưng hiển nhiên biết nam tử đang bị bối rối thế nào. Nàng nghe thấy Đỗ Văn Hạo hừ lên mới quay lại, nam tử cúi đầu xấu hổ không nói gì. Kha Nghiêu cười khanh khách đi tới trước mặt nam tử, nhẹ giọng nói: “Ngươi vẫn chưa thành thân đúng không?”



Nam tử lắp bắp đáp: “Thành… thành… đã thành thân…”



Kha Nghiêu trầm mặt lớn tiếng trách mắng: “Vậy ngươi nhìn cái gì, có cái gì đẹp mắt lắm sao? Ngươi nhìn nương tử của mình chưa đủ sao? Ngươi tới đây tìm đại phu xem bệnh cho mẫu thân hay là đến đây để xem mỹ nữ?”