Tống Y

Chương 347 : Một lần tới trước Quỷ Môn Quan

Ngày đăng: 19:22 18/04/20


Phong cảnh trên núi kiều diễm, cái nóng như thiêu đốt cũng khó ngăn cản lòng người, cảnh núi non hữu tình làm mê mẩn lòng người làm người quên lối, lưu luyến khó về.



Mấy ngày sau thám tử phái đi quay về nói không biết mấy người Ngô Tri châu tìm thấy chín thi thể, lại kích động thôn dân tập kích đội áp giải, dùng đá ném vào các thi thể làm biến dạng hoàn toàn, không biết là để làm cái trò gì. Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói với Lâm Thanh Đại: "Lão Ngô Tri châu này quả nhiên có nhiều trò. Ông ta nhất định sẽ cử người tới bẩm báo cho ta chuyện này".



Lâm Thanh Đại nói: Chỉ cần lấy cớ trách ông ta làm qua loa tắc trách là được".



Qủa nhiên một ngày sau, quan lại nha môn Gia Châu lên núi ìm Đỗ Văn Hạo bẩm báo việc áp giải có sự cố, nói rằng khi đội áp giải đi qua một thôn trấn, dân địa phương nói người Bạch Y Xã là đồ tà ma. Nếu không tiêu trừ tà mà, dân chúng địa phương sẽ gặp nạn vì vậy những ngu dân ở đó liền dùng đá ném vào những khâm phạm Bạch Y Xã người của Ngô Tri châu đang áp giải. Ngô Tri châu chỉ huy giáp binh cố sức bảo vệ, không để ý tới hiểm nguy của bản thân cố gắng ngăn cản cơn phẫn nộ của người dân. Thế nhưng do dân chúng quá nhiều, trong đội quan binh áp giải có nhiều người bị thương, kể cả Ngô Tri châu cùng Lưu huyện uý cũng bị thương, chín tên khâm phạm bị dân chúng phẫn nộ đánh chết. Ngô Tri châu xin chỉ thị của Đỗ Văn Hạo xem nên làm gì bây giờ.



Đương nhiên Đỗ Văn Hạo sẽ không bày tỏ thái độ. Hắn chỉ cảm thán một hồi nói nào là con mắt của dân chúng sáng như tuyết, Bạch Y Xã không được người khác ưu thích, vân vân rồi lại bảo chuyện đó Ngô Tri châu hãy tự mình xử lý.



Ngô Tri châu làm vậy cũng chỉ muốn thông báo cho hắn biết qua tình tình. Bản thân ông ta cũng không muốn hắn nhúng tay sâu vào chuyện này, để mặc cho ông ta một tay che trời, xử lý việc này vì vậy Đỗ Văn Hạo cũng không bày tỏ thái độ của hắn cũng như không muốn truy cứu trách nhiệm. Viên quan nha môn hài lòng cáo từ xuống núi.



Qua mấy ngày sau, mọi chuyện vô cùng yên bình, mấy người Đỗ Văn Hạo ở lại trên núi cũng đã thấy buồn chán liền quay xuống núi, không quay lại Gia Châu nữa mà tiếp tục lên đường tuần y.



Mặc dù đã tính toán hết sức chặt chẽ nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn lo lắng việc triều đình không để ý tới việc lập công của hắn phái người truy bắt. Để tiện cho việc bỏ trốn qua biên giới nên trên đường tuần y bọn họ toàn đi theo mấy quận, huyện dọc theo biên giới. Điều này cũng hợp với suy nghĩ ban đầu của hắn, đến tuần y ở vùng lưu đày nơi biên giới. Nhưng vấn đề là ngoại trừ quân đội trú đóng còn có rất ít dân chúng cư trú, hơn nữa lại ở rất phân tán. Đỗ Văn Hạo lại không đi vào thành thị của châu, huyện nên suốt đoạn đường tuần y này hắn toàn tiến hành ở các sơn thôn.



Đỗ Văn Hạo đường đường là quan Ngự y ngũ phẩm, phụng chỉ tuần y vùng biên cương. Quan lại trên đường tuần y đương nhiên không dám trễ nãi. Mỗi khi tới nơi nào đó quan lại địa phương sắp hàng hai bên đường đón chào. Khắp hành trình luôn tràn ngập những lời tâng bốc, nịnh hót, vàng bạc không ngừng đưa tới. Đỗ Văn Hạo đương nhiên không cự tuyệt tiền của mồ hôi nước mắt của dân chúng mà đám quan lại tham ô này đưa tới. Hắn dùng tiền đó mua rất nhiều lương thực phân phát cho dân chúng nghèo khổ trên đường đi. Dân chúng cực kỳ khen ngợi, mang ơn hắn.



Một hôm, Đỗ Văn Hạo mang theo Tiền Bất Thu, Diêm Diệu Thủ và quan lại địa phương cùng đi ở lại một sơn thôn chẩn bệnh. Khoái mã của nha môn phi báo thánh chỉ tới, yêu cầu Đỗ Văn Hạo lập tức chuẩn bị nghênh đón thánh chỉ.



Đỗ Văn Hạo giật mình kinh hãi. Hắn quả thực triều đình biết rõ hành trình của hắn như trong lòng bàn tay. Hắn đã lánh ở nơi sơn thôn hẻo lánh mà vẫn có thể tìm ra.



Đỗ Văn Hạo vội vàng gọi Lâm Thanh Đại tới. Hắn dặn Lâm Thanh Đại hãy thầm chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Nếu như là quan binh tới bắt thì chỉ còn cách liều mạng bỏ trốn qua biên giới.



Đỗ Văn Hạo ở trong thôn bố trí hương án, thay đổi quan phục rồi ra ngoài cổng thôn nghênh đón thánh chỉ.



Một canh giờ sau, Đỗ Văn Hạo nhìn thấy dưới chân núi xuất hiện một đoàn người, đoàn người đó cũng không nhiều người lắm, không có nhiều thị vệ cũng không có quân giáp binh địa phương. Khi đoàn người đó tới gần, Đỗ Văn Hạo nhìn kỹ thì thấy người đi đầu là một người quen cũ, thái giám thân tín của Hoàng thương, Ninh công công. Xem ra với dáng vẻ này thì không phải tới bắt người. Hòn đá đè nặng trong lòng Đỗ Văn Hạo thoáng chốc đã được gỡ bỏ.



Đỗ Văn Hạo xuống núi nghênh đón. Ninh công công nhìn thấy Đỗ Văn Hạo thì lập tức xuống ngựa, ông ta tươi cười, ôm quyền nói: "Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân".
Mấy người Đỗ Văn Hạo đi tuần y đã hai tháng, bây giờ đã là cuối thu thế nhưng cái nắng gắt cuối thu vô cùng khó chịu, nóng như thiêu đốt.



Ở dưới chân núi Hành Sơn thì chỉ cần mặc một chiếc áo đơn là ổn nhưng khi lên trên núi nhiệt độ khá lạnh, phải đi găng tay, mặc áo ấm, chỉ cần gặp một cơn gió thu cũng rét run cả người. Ngay khi vào khách sạn Phật Âm mấy người Đỗ Văn Hạo đã phải tăng thêm áo mặc.



Ăn cơm tối xong Đỗ Văn Hạo mang theo mọi người chuẩn bị ra ngoài chơi. Trước đây mọi người đã nghe nói đêm ở Hành Sơn rất đẹp nên đương nhiên không ai chịu bỏ qua cơ hội này.



Ngay khi đi xuống lầu, Đỗ Văn Hạo đã nhìn thấy Lãnh Mộc chưởng quỹ mặc một chiếc áo đơn, vẻ mặt tươi cười hớn hở nhìn hắn nói: "Đề Hình đại nhân, thức ăn buổi tối có làm đại nhân thấy ngon miệng không?"



Lãnh mộc cười tươi, để lộ ra hai hàm răng trắng bóc, mặt mày hắn cũng như một mảnh trăng lưỡi liềm.



"Cũng không tệ lắm. Đa tạ quý điếm đã làm cho chúng ta món canh gừng. Nếu không trên núi rất lạnh, chỉ e có khi sẽ bị nhiễm lạnh" Đỗ Văn Hạo nói.



Lãnh Mộc cười ha hả hai tiếng nói: "Đúng vậy. Có rất nhiều du khách vừa mới lên núi đã bị cảm lạnh. Vốn muốn lên núi du ngoạn nhưng không ngờ phải ở trên núi xem bệnh, uống thuốc. Đề Hình đại nhân, ngài muốn đi đâu vậy?"



Đỗ Văn Hạo nói: "Đi dạo quanh một chút".



Lãnh Mộc vội quay người bảo tiểu nhị mang hai cái đèn lồng tới rồi hắn nói: "Đại nhân, hay là không nên đi quá xa. Trên núi vào buổi tối thường lạnh hơn. Đại nhân hãy mang hai cái đèn lồng đi soi đường".



Đỗ Văn Hạo cám ơn. Lãnh Mộc tiễn mấy người Đỗ Văn Hạo ra cửa, hắn lại luôn miệng dặn dò một lúc rồi mới an tâm đi vào trong.



Mấy người Đỗ Văn Hạo đi dọc theo một con đường rộng rãi nương theo ánh trăng. Ánh trăng lên cao, gió thu nhè nhẹ thổi như mơn mơn trên người tạo nên một cảm giác rất dễ chịu.



Đỗ Văn Hạo cùng Lý Phổ đi trước, Anh Tử cùng một nha hoàn khác cầm đèn lồng đi sau. Hai người đi sau cười nói toe toét, cũng không biết đang nói gì nữa, thi thoảng chiếc đèn lồng lại đung đưa.



Bàng Vũ Cầm ở phía sau quát to: "Đi ra ngoài vui chơi thì phải cầm đèn lồng soi đường cẩn thận cho thiếu gia và Lý tướng quân. Các ngươi cầm đèn như vậy thì làm sao có thể soi đường cho người phía trước đây?"



Anh Tử và nha hoàn bên cạnh nghe Bàng Vũ Cầm nói vậy liền che miệng không dám cười. Đỗ Văn Hạo quay đầu, hắn không nhìn mặt Bàng Vũ Cầm mà chỉ nói: "Đi ra ngoài là vui chơi. Đứng quá câu nệ quá. Cảnh sắc đẹp như này, chẳng lẽ muốn tất cả mọi người có tâm trạng nặng nề sao, vậy thì mất hết hứng thú".