Tống Y

Chương 35 : Chứng bệnh hen suyễn

Ngày đăng: 19:16 18/04/20


Bên trong hậu đường của Tế Thế đường.



Thần y Tiễn Bất Thu đang ngồi trên ghế nghe đại đồ đệ Diêm diệu thủ kể về việc hắn tới Ngũ Vị đường dò xét tân đại phu Đỗ Văn Hạo. Nhị đồ đệ của ông ta đang đứng phía sau ghế cũng lặng lẽ lắng nghe.



Sau khi Diêm diệu thủ thêm mắm thêm muối vào câu chuyện của mình, hắn cười nói: ”Sư phụ, tên tiểu tử này không có bản lãnh thực học, hắn chỉ là kẻ lừa đảo gianh hồ, dựa vào miệng lưỡi trơn tru để thổi phồng sự việc. Sư phụ, người không cần chấp nhặt với hắn”.



Tiễn Bất Thu không nói một lời, vuốt chòm râu bạc nhìn hắn.



Diêm diệu thủ cảm thấy ánh mắt của sư phụ có chút khác lạ, hắn vội làm bộ tươi cười, ngượng ngùng nói: ”Sư phụ, y thuật của tên tiểu tử này cực kỳ tầm thường, hắn chỉ biết nói hưu nói vượn, hắn nói trị bệnh hen suyễn cái gì phải bổ thận, quả thực rất kỳ dị”.



Tiễn Bất Thu lạnh lùng nói: ”Ngươi nói lại những điều Đỗ tiên sinh chẩn đoán bệnh của lão hán cho ta nghe, ngươi phải nói chi tiết không được bỏ sót câu nào”.



Bởi vì y thuật của Tiễn Bất Thu như thần, ông ta rất tự tin vào y thuật của mình thậm chí còn có chút cao ngạo nhưng bình thường thì ông ta rất khiêm tốn. Diêm diệu thủ ít khi nhìn thấy sư phụ lạnh lùng với hắn như thế nên hắn cũng thấy sợ hãi, hắn cúi đầu suy nghĩ rồi nói: "Hắn nói: Khi điều trị bệnh suyễn chỉ trị chứng ho khó thở, bổ phế, hiệu quả chữa trị sẽ thấp phải trị cả thận, hắn nói rằng bệnh của lão hán là thận hư sinh ra suyễn, phải trị thận mới có thể chữa trị tận gốc căn bệnh được. Hắn còn nói bệnh suyễn là do phế hư, phế hư lại do thận hư. Tên tiểu tử này trước kia là linh y giang hồ, không biết lấy phương thuốc giang hồ ở đâu, đồ nhi cho rằng không nên để ý đến hắn làm gì".



Tiễn Bất Thu không nói câu nào, ông ta cau mày đứng lên đi lại trong phòng mấy vòng rồi đột nhiên đứng lại sau ghế của nhị đồ đệ: "Hàm Đầu, ngươi thấy những lời của vị Đỗ lang trung này như thế nào?"



Nhị đồ đệ của ông ta thật ra mang họ Đống theo học y thuật của Tiễn Bất Thu cũng nhiều năm rồi. Y thuật của hắn rất cao minh, chỉ là do hắn là người chất phác, đầu óc không quá linh hoạt, hắn học y chỉ bằng cách ghi nhớ y điển, nhưng khi chẩn bệnh hắn lại không linh hoạt khi kê đơn, cho nên Tiễn Bất Thu thường hay gọi giỡn hắn là Hàm Đầu (đầu ngốc), người bệnh nghe thấy cũng gọi hắn là Hàm Đầu hoặc là Hàm đại phu, hắn cũng vui vẻ chấp nhận, gọi tới gọi lui rồi thành tên của hắn.



Hàm Đầu cười: ”Sư phụ, con vừa cân nhắc một lúc lâu”.



“Hãy nói suy nghĩ của ngươi”.
Ba người quay mặt nhìn nhau, Diêm diệu thủ hỏi:”Cái này là phương thuốc gì mà đồ đệ chưa từng thấy qua?”



Hàm Đầu nói:”Ma hoàng, Hạnh nhân và cam thảo tựa hồ như là tam ảo thang, một vài vị khác thì con không biết rõ nguồn gốc“ Hai người cùng nhìn Tiễn Bất Thu.



Tiễn Bất Thu vuốt chòm râu bạc, sắc mặt suy tư, ông ta trầm giọng nói:”Đương quy, địa hoàng dùng để bổ phế thận. Nhị trần khư đàm, ba vị dược này cũng để bổ phế chữa hen suyễn. phương thuốc này chính là bổ phế thận, đúng như lời hắn nói. Xem ra hắn cũng không nói sai”.



Hàm Đầu nói:”Sư phụ, chẳng lẽ dùng cách bổ thận có thể chữa lành chứng bệnh hen suyễn của lão hán?”.



“Bản thân sư phụ ta cũng không thấy ai dùng thuốc như vậy” Tiễn Bất Thu hai tay chắp sau lưng đi lại trong phòng, sau cùng ông ta đứng lại nói với Diêm diệu thủ:”Ngươi đi Ngũ Vị đường hỏi thăm một chút, không, thỉnh giáo hắn xem hắn có nói gì dùng dược như vậy “.



“Thỉnh giáo hắn?” Diêm diệu thủ cả kinh hỏi:”Sư phụ, hắn rõ ràng là kê phương thuốc lung tung, Khờ đầu cũng nói: Trong các cuốn y thư cũng không chỉ dẫn cách dùng thuốc như vậy. Hắn thật sự có bản lĩnh gì mà chúng ta phải đi thỉnh giáo hắn chứ?”



“Ngươi nói sư đệ của ngươi khờ, ta thấy ngươi mới khờ” Tiễn Bất Thu gõ lên đầu hắn một cái:”Đừng quên, hắn vừa mới cứu sống thiếp yêu của Huyện úy đại nhân, điều này chính vi sư ta đã tự xem mạch xác định. Người này xem ra cũng có chút bản lãnh, nhưng cách hắn dùng dược thì lại không thể tưởng tượng được, ta không thể không kiểm tra hắn xem hắn tột cùng có bản lãnh thực sự hay hắn là kẻ coi thường mạng sống của bệnh nhân kê thuốc lung tung. Nếu hắn là người như thế chúng ta không thể để hắn tùy tiện chữa bệnh được. Lang băm giết ngươi không cần dùng dao”.



“Sư phụ nhìn xa trông rộng, đồ nhi lập tức đi hỏi hắn”.



Diêm diệu thủ xoay người đang muốn đi ra ngoài, Tiến Bất Thu liền gọi hắn lại:”Chờ một chút. Được ngươi không cần đi, ngươi đi cũng không hỏi được gì, hắn sẽ không nói cho ngươi biết, hay là vi sư ta sẽ tự mình đi xem sao. Các ngươi hãy đi cùng với ta”.



:71: