Tống Y

Chương 36 : Đứa bé không ăn gì

Ngày đăng: 19:16 18/04/20


Ngũ Vị đường.



Đỗ Văn Hạo đang ngồi nhìn con Hổ tể đang nằm trong cái cũi chó, Hổ tể đã ăn no, bụng tròn xoe làm cho Đỗ Văn Hạo nhìn thấy rất thú vị, hắn chợt nghe Ngô Thông ở dưới lầu gọi hắn: “Đỗ tiên sinh! Đỗ tiên sinh!”.



Đỗ Văn Hạo vội đứng lên đi tới bên cửa sổ, hắn hỏi:”Chuyện gì?’



“Có bệnh nhân đến xem bệnh”.



“Được, ta ra ngay”.



Đỗ Văn Hạo đem con Hổ tế đã ăn no bỏ vào trong rương, hắn dùng khóa đồng khóa rương lại rồi hắn khép cửa đi ra ngoài, Anh Tử đứng ngoài cửa, nàng nhìn hắn vẻ thăm dò: ”Đỗ tiên sinh, trong rương của ngài nuôi động vật để làm dược liệu phải không? Có thể cho tôi xem qua một chút được không?”



“Không được, thứ đó có độc, sẽ làm ngươi bị thương”.



Sắc mặt Anh Tử lộ vẻ sợ hãi:”Là độc xà sao?”



"Không phải!"



Anh Tử rất sợ độc xà, nàng nhất thời không nghĩ ra các loại độc vật khác có gì đáng sợ, nàng thở nhẹ nói:”Ta không chạm vào cái rương, chắc sẽ không việc gì đúng không?”



Đương nhiên không có việc gì, cho dù chạm vào rương cũng không việc gì” Vóc dáng Đỗ Văn Hạo cao hơn Anh Tử nửa cái đầu nên hắn nhìn thấy một bộ ngực trắng phau của Anh Tử qua cổ áo của nàng, hắn nhất thời nhớ lại lúc vô ý rình coi Anh Tử xích lõa thân thể mềm mại, tấm lưng, kiều đồn trắng như tuyết của nàng, trống ngực hắn không khỏi đập thình thịch, mặt đỏ lên, hắn vội nhìn lảng đi bối rối nói:”Tại hạ đi xem bệnh” Nói rồi hắn đi như chạy trốn xuống lầu.



Anh Tử thấy ánh mắt kỳ quái của hắn, nàng nhìn theo bóng lưng của hắn, hai mắt nàng chớp chớp.



Bên trong dược phòng, một phụ nhân ôm một đứa hài tử đang ngồi nói chuyện cùng Lâm Thanh Đại, nàng vừa nói chuỵện vừa lo lắng nhìn về phía hậu đường, nàng nhìn thấy Ngô Thông cùng Đỗ Văn Hạo đi vào vội mừng rỡ ôm hài tử đứng dậy:”Đại phu đến rồi sao?”



Lâm Thanh Đại nói: ”Đúng, vị này là tân đại phu tọa đường của Ngũ Vị đường chúng tôi Đỗ tiên sinh”.
Tiễn Bất Thu lúc này mới hỏi phụ nhân:”Từ khi nào đứa bé không chịu ăn gì?”



“Đại khái khoảng hai tháng trước trong nhà có thiết yến tiệc, có món rau nó rất thích ăn, nó ăn liền hai bát to, sau đó nó không ăn cái gì nữa, cơ thể càng ngày càng trở nên gầy gò”.



“Ô, đã dùng phương thuốc nào rồi?”



“Diêm đại phu của Tế Thế đường đã kê đơn, đã uống hơn mười thang mà không thấy giảm. Người nhà thấy nó cơ thể hư nhược liền nấu canh gà, cả canh gừng cho nó ăn nhưng thể trạng của nó cũng không tốt lên được”.



“Ừ, đứa bé ngủ thế nào?”



Phụ nhân nói:”Buổi tối nó ngủ không ngon giấc, đổ mồ hôi, bàn tay nóng ran”.



“Đại tiểu tiện thế nào? Có được không?”



“Không tốt lắm, nước tiểu vàng, đại tiện khô, hai, ba ngày mới một lần”.



Lúc này từ cửa truyền vào thanh âm rao hàng, một người bán hàng rong đeo một cái khuông bán kẹo mạch nha trên lưng vừa đi qua cửa vừa rao hàng. Tiễn Bất Thu kêu lên:”Bán kẹo, vào đây, ta muốn mua kẹo!”



‘Đến đây! Người bán hàng rong cười ha hả tiến vào trong dược đường, tháo chiếc khuông sau lưng xuống, lấy từ trong khuông ra một mâm gỗ, trên mâm để kẹo mạch nha đã bán được một góc:”Muốn mua bao nhiêu?”



Tiễn Bất Thu mỉm cười nhìn đứa hài tử nói:”Muốn ăn đường không? Gia gia mời cháu ăn”.



Đứa bé chậm rãi quay đầu, nó liếc mắt nhìn kẹo mạch nha trong cái khay, trong mắt nó không biểu lộ niềm vui sướng như những đứa trẻ khác, nó liếc nhìn Tiễn Bất Thu rồi lại rúc đầu trốn trong lòng mẫu thân.



:71: