Tống Y

Chương 351 : Can hỏa vượng

Ngày đăng: 19:22 18/04/20


Bàng Vũ Cầm sẵng giọng nói: "Muội nói cái gì vậy, ta đây là tìm muội tới thương lượng mà thôi, chuyện này vẫn cần sự đồng ý của ca ca muội và Thanh Đại. Chúng ta đều hi vọng muội có thể tìm được một tấm chồng tốt, có chốn về yên ổn. Ca của muội hiện giờ là hình quan hàng tứ phẩm của triều đình, trong triều đình cũng tính là một nhân vật có tiếng tăm. Muội là muội tử của chàng, tìm thông gia tất nhiên là không thể qua loa rồi. Cái này phải chú trọng tới môn đăng hộ đối. Thế này đi, muội nếu đồng ý tẩu tử sẽ lưu tâm cho muội, gặp được nhà nào thích hợp sẽ nói cho muội hay. Có điều, nói tới cũng vẫn phải được sự đồng ý của muội thì mới mai mối. Ngươi thấy thế nào."



Kha Nghiêu thấy Bàng Vũ Cầm mặt đầy thành ý, không hề có ý trêu đùa, liền thôi cười, nói: "Đa tạ tẩu tử quan tâm, có điều, muội hiện tại tạm thời vẫn không muốn nghĩ tới chuyện này."



"Mười lăm tuổi rồi chứ còn bé nhỏ gì nữa đâu? Đại tỷ của ta mười lăm tuổi đã có hài tử rồi đó!"



"Vậy tẩu tử theo đại ca ta thì sao?"



"Ta? Ta thì khác. Ta là bị nãi nãi của các người đánh cuộc thua, cho nên gả ta cho ca ca của ngươi."



"Hi hi, vậy tẩu tử không thích à!"



"Hì hì, cái đó cũng không phải. Tính tình của ca ngươi rất tốt, ta có thể được gả cho chàng là may mắn của ta."



"Tẩu cũng không tồi mà, nghe ca ca của muội thường ngày luôn khen tẩu đoan trang hiền thục, thánh chỉ lệnh vua cũng khen tẩu như vậy nữa."



Bàng Vũ Cầm cười nói: "Đang nói chuyện của muội, sao giờ lại thành nói về ta vậy. Nói mau, có được hay không?"



"Cái gì mà được hay không?" Kha Nghiêu cười hi hi, giả ngây giả ngô nói.



"Tìm nhà chồng cho muội đó!"



"Tẩu tử à, muội rất kính trọng tẩu, cũng kính trọng ca ca và mấy vị tỷ tỷ. Muội biết mọi người đều là muốn tốt cho ta. Muội là một cô nhi, huynh tẩu chính là cha mẹ của ta. Các người cứ làm chủ đi."



"Cái con nha đầu này, vậy được rồi, ta coi như là muội đã đồng ý! Muội yên tâm, huynh tẩu sẽ không tự tác chủ trương đâu. Chúng ta chỉ là giúp muội tìm một tấm chồng thôi, cuối cùng vẫn là muội tự quyết định."



Hậu viện khách sạn.



Đỗ Văn Hạo và Tiền Bất Thu lúc này đang ngồi trong một căn nhà nhỏ ở trong vườn. Căn nhà tuy đơn giản, nhưng trang trí lại rất tinh xảo, trên bàn còn đặt một bó hoa, đang tỏa ra mùi thơm ngát.



Lãnh chưởng quỹ từ trong phòng dẫn một nữ tử mặc áo trắng đi ra, tóc giống như là mới chải, nhìn rất gọn gàng sạch sẽ. Lãnh chưởng quỹ dẫn nữ tử tới ngồi trước mặt Đỗ Văn Hạo, nữ tử đó có chút xấu hổ cúi đầu xuống, cho tới khi Lãnh chưởng quỹ gọi một tiếng Vận nhi thì nàng ta mới ngẩng đầu lên. Đỗ Văn Hạo thấy nữ tử này cũng có mấy phần tư sắc, chỉ là dưới ánh đèn, sắc mặt rất không tốt.



Lãnh chưởng quỹ đứng sau Vận nhi, nói với Đỗ Văn Hạo: "Tiện nội vừa mới phát bệnh, cho nên hiện tại sẽ không có vấn đề gì, Đỗ đại nhân xin cứ yên tâm."



Vận nhi rụt rè nắm lấy một tay của Lãnh chưởng quỹ, Lãnh chưởng quỹ nói: "Ngoan, ta đã nói với nàng rồi, Đỗ đại nhân này chính là ngự y khám bệnh cho Hoàng Thượng. Nàng hãy nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống, để ngự y khám cho nàng."



Vận nhi nghe lời ngồi xuống ghế ở bên cạnh Đỗ Văn Hạo, đặt tay lên gối bắt mạch ở trên bàn uống trà.



Đỗ Văn Hạo đưa tay ra bắt mạch, cảm thấy rõ ràng rằng tay của Vận nhi rụt về một cái, Đỗ Văn Hạo mỉm cười nhìn Lãnh chưởng quỹ, sau đó nói với Vận nhi: "Ngươi bình thường có chỗ nào không khỏe."



Vận nhi im lặng không nói gì, Lãnh trưởng quỹ bèn nói thay: "Bình thường khi không phát bệnh thì vẫn khỏe, nhưng một khi phát tác thì hai mắt trợn lên, trước mặt tồi sầm, có lúc ngay cả ta đứng bên cạnh mà nàng ấy còn không nhìn thấy."



Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy khi phát bệnh có triệu chứng gì."



Lãnh chưởng quỹ nói: "Cả người co giật, bình thường mấy ngày phát bệnh một lần, mỗi lần ấn vào nhân trung của nàng ta một lúc thì nàng ta liền có thể tỉnh lại. Nhưng gặp ngày mưa dầm hoặc khi nàng ta bị phong hàn, tâm tình không thoải mái thì một ngày thậm chí phát bệnh đến ba bốn lần."



Đỗ Văn Hạo ồ một tiếng, nói: "Hay là để tôn phu nhân tự mình nói đi, muốn biết bệnh căn ở đâu, thì phải để tự bệnh nhân nói mới chuẩn xác được."



Lãnh chưởng quỹ xấu hổ nói: "Vâng vâng, Vận nhi nhát gan lắm, trừ ta ra bình thường không chịu nói chuyện với bất kỳ ai cả. Cho nên, ha ha, được rồi, Vận nhi, ngoan, nàng tự mình nói cho Đỗ đại nhân nghe đi."



Vân nhi cúi đầu mấp máy môi, nói nhỏ như muỗi kêu: "Kỳ thực những gì phu quân nói cũng là những gì mà ta muốn nói."
Bàng Vũ Cầm nhẹ nhàng chui vào lòng Đỗ Văn Hạo, ừ khẽ một tiếng, nói: "Ở bên ngoài không giống như ở trong nhà, không được ấm áp."



"Vậy ta giúp nàng ấm áp một chút nhé." Đỗ Văn Hạo cười dâm một tiếng, lật người đè Bàng Vũ Cầm xuống. Bàng Vũ Cầm hừ khẽ một tiếng, chủ động phối hợp, tiếp theo là tiếng giường đung đưa kẽo kẹt.



"Văn Hạo, khẽ một chút, ở phòng bên cạnh là Tuyết Nhi đó!"



"Không sao, mỗi lần ân ái Tuyết Nhi còn rên to hơn nàng, lúc thoải mái còn hét lên nữa cơ."



"Chàng xấu quá, ối chà!"



Đỗ Văn Hạo cười xấu một tiếng, nói: "Ta xấu ư, ta xấu ở chỗ nào?"



Một tiếng bốp vang lên, Đỗ Văn Hạo hét: "Nàng còn dám đánh ta nữa ư, nàng hay lắm." Nói xong, giường lại vang lên một tràng tiếng kẽo kẹt.



Sau một nén nhang, tiếng động rốt cuộc cũng dừng lại. Hai người dựa vào nhau hưởng thụ sự yên lặng sau cơn mây mưa.



Một lát sau, Bàng Vũ Cầm thấp giọng nói: "Tướng công, thiếp lúc nãy có đi tìm Kha Nghiêu."



Đỗ Văn Hạo thốt lên: "Ồ?"



"Nó cũng mười lăm rồi, cũng nên tìm một tấm chồng. Nó là muội tử của chàng, phải tìm một nhà môn đăng hộ đối, thiếp hỏi nó có ý kiến gì không, nó nói là để chúng ta làm chủ là được. Tướng công, chàng thấy thế nào?"



Đỗ Văn Hạo cười khổ, nói: "Ta có thể nói gì đây, mấy chuyện mai mối này thì ta không giỏi."



"Thì có ai giỏi đâu! Cái này chàng cũng phải để ý chứ, xem có ai thích hợp không?"



"Cái này còn phải chưng cầu ý kiến của người ta. Không thể tùy tiện được."



"Ừ. Thiếp cũng nghĩ vậy, cũng đã nói với nó như thế."



Đỗ Văn Hạo đột nhiên cảm thấy có chút vô vị, quay người hướng ra ngoài mà ngủ.



Bàng Vũ Cầm kinh ngạc hỏi: "Tướng công, sao vậy."



"Mệt rồi, ngủ đi!"



"Vâng!" Bàng Vũ Cầm ôm lấy thân hình cường tráng của Đỗ Văn Hạo từ phía sau, cảm thấy trong lòng rất ấm áp, rất nhanh liền ngủ thiếp đi."



Đỗ Văn Hạo trong đầu lại lộn xộn, một hồi thì hiện lên bộ dạng chống cằm ngây ngốc nhìn trời của Kha Nghiêu, một hồi thì là bộ dạng điên điên khùng khùng của lão bà của Lãnh chưởng quỹ, một lát sau thì lại là bộ dạng của lão thái béo khóc lóc cầu hắn phá án. Ngơ ngẩn cả nửa ngày mới ngủ được.



Sau mấy ngày, Đỗ Văn Hạo dắt bọn Bàng Vũ Cầm đi thăm quan các chùa chiền lớn nhỏ trên núi Hành Sơn.



Lão bà của Lãnh chưởng quỹ sau khi uống thuốc của Đỗ Văn Hạo thì có chuyển biến tốt rõ ràng. Số lần phát điên rõ ràng giảm đi nhiều, buổi tối ngủ cũng ngon hơn. Lãnh chưởng quỹ tất nhiên là vô cùng cao hứng, càng cảm kích Đỗ Văn Hạo đến rơi nước mắt.



Trưa ngày hôm nay, chúng nữ đều ngủ trưa ở trong phòng. Đỗ Văn Hạo không để bọn Lý Phổ đi theo, một mình tới hậu viện hóng gió uống trà. Cầm một quyển y thư lên đọc, chốc chốc lại nhìn phong cảnh xa xa, vô cùng thích ý.



Đột nhiên, có thứ gì đó đập lên sách hắn. Là một đóa hoa dại màu hồng, hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc áo đỏ đứng ở trước lầu. Hai tay đặt trên lan can, đối mặt với mình mà mỉm cười quyến rũ.



Nhìn cổ ngọc thon dài, bộ ngực như mỡ đông nửa kín nửa hở, eo thon nhỏ, giống như chỉ một bàn tay là nắm trọn, một đôi chân nõn nà lộ ra ngoài, vô cùng dụ người.