Tống Y

Chương 352 : Ỷ thế khinh người

Ngày đăng: 19:22 18/04/20


Trang phục của nữ tử này cực kỳ xinh đẹp diêm dúa, đôi mắt to như biết cười, nàng ta nhìn xuống, nói: "Ha ha ha. Ngốc tử, nhìn ngươi lâu như vậy, ngươi đang làm gì đấy?" Nữ tử cười to, ánh mắt khiêu khích nhìn nam nhân quần áo hoa lệ nhã nhặn ở bên dưới.



Nữ tử này ngôn hành cử chỉ đều lộ ra một cỗ tao vị, chắc không phải là nữ tử gia đình tử tế. Đỗ Văn Hạo lười chẳng muốn trả lời, ném hoa sang một bên, cúi đầu tiếp tục đọc sách.



"Ê, bản tiểu thư gọi ngươi đó!" Nữ tử lớn tiếng gọi.



Đỗ Văn Hạo mắt điếc tai ngơ.



Nữ tử đó tức giận, để chân trần lộp cộp chạy xuống lầu bước tới cạnh Đỗ Văn Hạo.



Đỗ Văn Hạo không ngẩng đầu lên, trong mũi ngửi thấy một cỗ ám hương. Hắn biết đây là mùi hoa lan, khi lần đầu tiên gặp Kha Nghiêu, trên người nàng ta cũng có mùi này.



Nữ tử nọ không chút khách khí ngồi xuống đối diện Đỗ Văn Hạo, lại đặt chéo hai tay lên bàn, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo lúc này mới ngẩng đầu lên mắt đối mắt với nàng ta.



Không thể không nói, nếu nữ tử này đúng là hạng trăng hoa từ cái loại địa phương đó ra, cũng tuyệt đối là xếp đầu bảng.



Nử tử hé môi hồng để lộ ra hai hàm răng trắng bóng, đầu lưỡi liếm xung quanh mội một vòng rồi trở về trong miệng, nói: "Ê, ngươi sao không để ý đến ta, sợ ta ăn ngươi à?"



Đỗ Văn Hạo thực sự không có hứng thú đối đáp với loại nữ tử này, hắn đứng dậy vỗ vỗ áo, chắp tay sau lưng bước lên lầu.



Nữ tử nghiêng đầu rất lấy làm kỳ quái nhìn Đỗ Văn Hạo, lập tức cũng xách quần đi theo.



Chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng "ối chà", Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nữ tử nọ đang ngồi trên cầu thang, mày nhíu chặt hai tay nắm lấy mắt cá chân, nũng nịu nhìn hắn, nói: "Đồ ngốc, còn không mau tới đỡ người ta dậy?"



Đỗ Văn Hạo cười nhạt một tiếng, nói: "Chiêu này của ngươi vô dụng đối với ta." Nói xong liền bước thẳng lên phòng mình ở trên lầu rồi đóng cửa lại.



Nữ tử trước giờ chưa từng bị thất bại như thế này, mặt đầy oán độc nói: "Coi như là ngươi độc! Ngươi cứ đợi đó!"



Lúc cơm tối.



Bọn Bàng Vũ Cầm không muốn ngồi trong phòng ăn cơm, sợ ngột ngạt, cho nên Lãnh chưởng quỹ liền lưu lại mấy cái bàn ở chỗ gần cửa sổ trên tầng hai cho họ.



Đỗ Văn Hạo và chúng nữ ngồi một bàn, Tiền Bất Thu và bọn Lý Phổ ngồi một bàn. Đỗ Văn Hạo gọi thức ăn, bảo Lãnh chưởng quỹ tới bên cạnh: "Quý điếm phải chăng là có một nữ tử yêu diễm vào ở?"



Lãnh chưởng quỹ cười bồi, nói: "Đúng vậy, nàng ta là cô nương của Vạn Xuân Uyển ở dưới núi, tên là Mị Nhi. Thực sự là xin lỗi. Nàng ta nghe nói ngài giúp ta trị khỏi bệnh cho chuyết kinh, cho nên rất là hiếu kỳ, khăng khăng đòi sống ở cạnh phòng ngài. Nếu làm phiền ngài nghỉ ngơi, ta lập tức bảo nàng ta đổi phòng!"



Đỗ Văn Hạo nói: "Bỏ đi, cô nương xuân lâu, hắc hắc."



Lãnh chưởng quỹ cười gian, nói: "Nghe nói là giá khá đắt."



Đỗ Văn Hạo cười cười: "Được rồi, ngươi đi làm việc đi."



Đang nói chuyện thì chỉ nghe thấy một tiếng cười trong trẻo từ cầu thang vang lên, chỉ có Đỗ Văn Hạo biết rằng không ai có kiểu cười phóng đãng này, ngoại trừ Mị Nhi đó.




Lãnh chưởng quỹ sắp khóc tới nơi rồi: "Đừng làm loạn, ngàn vạn lần đừng làm loạn! Ái chà cô nương ơi, cô gây ra họa lớn rồi! Trời đất ơi!" Nghĩ đến vạn nhất Đề hình quan đại lão gia và gia quyến bị thương trong khách điếm của mình, bị lăng nhục thậm chí là bị hại, vậy thì một nhà già trẻ lớn bé của hắn sẽ phải bồi táng theo. Huống chi đại lão gia người ta còn trị khỏi chứng bệnh nhiều năm của lão bà mình, tri ân báo đáp cũng là điều nên làm.



Lãnh chưởng quỹ vội vàng chạy tới hậu đường, gọi các hỏa kế cầm dao ra, nói là có giặc cướp.



Hắn không nói có giặc cướp còn đỡ, các hỏa kế nghe thấy bên ngoài ầm ỹ vốn không biết là gì, vừa nghe thấy có giặc cướp thì mấy hỏa kế trẻ tuổi lập tức chạy trốn, những hỏa kế già còn lại thì cho dù không chạy nhưng cũng co ro ngồi trong một góc.



Lãnh chưởng quỹ tức giận chửi lớn, tự mình cầm một con dao phay xông ra ngoài, mấy hỏa kế già thấy chưỡng quỹ như vậy, những người này đều làm trong khách điếm mấy chục năm, tuy là có quan hệ chủ tớ với Lãnh chưởng quỹ, nhưng cũng giống như là huynh đệ, cũng đều cầm gậy gộc, dao bổ củi xông ra.



Tỳ nữ đó vừa thấy vậy, sợ hãi chạy ra ngoài cửa nhanh như một làn khói, chỉ vào Lãnh chưởng quỹ, nói: "Ngươi! Ngươi phản rồi! Quay về cô nương của chúng ta sẽ nói với tri châu đại lão gia đóng cửa khách điếm của ngươi lại!"



Lãnh chưởng quỹ lập tức cả người run rẩy, phải biết huyện quan không bằng hiện quản, vị đề hình quan ở trên lầu tuy là triều đình phái tới, so với tri châu thì hơn tới mấy cấp, nhưng đề hình quan rồi cũng có lúc phải đi, không thể che trở cho mình cả đời, mà tri châu thì lại là địa đầu xà, muốn xử mình thì chỉ dễ dàng như bóp chết một con kiến.



Hắn đang do dự thì mấy hỏa kế già đã xông tới, lưng tựa lưng hoảng hốt hô: "Chưởng quỹ, giặt cướp ở đâu, giặc cướp ở đâu."



Đúng vào lúc này liền nghe thấy vang lên tiếng binh khí chạm nhau leng keng, tiếp theo thì có người hô thảm.



Lãnh chưởng quỹ sợ hãi, nếu Đề hình quan mà có ba dài hai ngắn gì ở khách điếm nhà mình, mà mình thì biết rõ mà lại tụ thủ bàng quan, không cần đợi tri châu bóp chết mình, triều đình e rằng sẽ diệt cả nhà mình trước. Lãnh chưởng quỹ cũng là một người quyết đoán kịp thời, vung dao phay trong tay lên, chỉ lên lầu, nói: "Ở bên trên! Đang muốn cướp bọn Đỗ đại phu. Các huynh đệ, theo ta xông lên cứu người! Giết!"



Lãnh chưởng quỹ giống như là phát điên, xách dao phay chạy lên trên. Các hỏa kế già cũng xông lên theo.



Lên tới được một nửa cầu thang thì nghe thấy trên không trung có tiếng kêu thảm, khiến cho bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cái bóng đen từ giữa không trung hoa chân múa tay rơi xuống chỗ bọn họ.



Lãnh chưởng quỹ và mấy hỏa kế thường ngày phải chạy lên chạy xuống nghênh đón khách, đâm ra phản ứng cũng rất nhanh. Vội vàng nghiêng người dựa vào cầu thang, cầu thang khá rộng, cho nên người đó không đụng trúng bọn họ, rầm một tiếng ngã lên cầu thang, vừa lăn xuống như hồ lô vừa kêu cha gọi mẹ, sau khi chạm đất thì không bò dậy nổi nữa, trong miệng kêu thảm không ngớt, nhưng đó lại chính là một trong các đại hán vừa rồi xông lên lầu.



Lãnh chưởng quỹ quay đầu lại nhìn lên trên, khi muốn dẫn người xông lên thì lại có mấy tiếng hô thảm vang lên, các đại hán vừa rồi giết lên lầu liên tiếp đằng không bay lên, rồi ngã lộn cổ xuống chỗ bọn họ. Bọn Lãnh chưởng quỹ lại vội vàng né tránh, những đại hán đó ngã lên cầu than, một mạch lăn xuống lầu, đều bị gãy tay gãy chân, nằm dưới đất rên rỉ không ngớt.



Lúc này, lại nghe thấy thấy tiếng chém giết vang lên ở hậu viện, một đám người tiến vào, chính là đám hỏa kế còn lại trong điếm.



Thì ra sau khi bọn họ chạy ra khỏi khách điếm thì không thấy bọn Lãnh chưởng quỹ chạy ra theo, đều cảm thấy mình quá không trượng nghĩa, không biết là ai hô quay lại liều mạng, một đám hỏa kế được tăng thêm lòng can đảm, từ hậu viện lấy gậy gỗ khảm đao rồi xông về, chỉ thấy những đại hán này đang giống như hồ lô từ trên lầu ngã xuống, không rõ là sao, nhưng cũng đoán chính là giặc cướp, giơ dao gậy lên ngăn chúng lại.



Lúc này, trên lầu đã không có tiếng chém giết, một lát sau, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề tiến tới cửa cầu thang, tiếp theo là xuất hiện bóng lưng của một nam nhân, trên cổ còn mang theo một thanh đoản nhận lạnh căm căm, chính là đại hãn dẫn đầu lúc trước hô hoán xông lên lầu bắt người.



Chỉ thấy bước chân của hắn trầm trọng, từng bước từng bước lui tới cửa cầu thang, sợ hãi nhìn nữ tử đang cầm đoản nhận dí vào cổ hắn.



Nữ tử này chính là Lâm Thanh Đại.



Lâm Thanh Đại lạnh lùng nói: "Tên dâm tặc ngươi, không chỉ có ý đồ làm thương hại tướng công nhà ta mà còn dùng lời lẽ bẩn thỉu mạo phạm chúng ta. Không thể tha cho ngươi được!" Đơn chưởng tung ra, rắc một tiếc, bóp nát xương cổ của đại hán đó.



Đại hán ngay cả một tiếng kêu cũng không phát ra được, bị một chưởng đánh bay ra ngoài.



Giữa không trung, chỉ thấy đoản nhân trong tay Lâm Thanh Đại lóe hàn quang, huyết quang bắn tung tóe, chân phải của đại hán đó đã lìa khỏi thân thể, theo thân hình đang ở trong không trung của đại hán rơi lên cầu thang, vẩy ra một đường máu rồi lăn xuống dưới lầu.