Tống Y
Chương 366 : Biện chứng thoát dương (1+2)
Ngày đăng: 19:23 18/04/20
Đỗ Văn Hạo lắc lắc đầu nói: “Bệnh ôn nhiệt, thì sau khi ra mồ hôi nhiều, nếu như toàn thân lạnh, mạch phù, sẽ làm cho người bệnh buồn bực không yên, thở gấp nhưng không ra hơi! Đấy mới là hiện tượng của thoát dương! Nhưng bây giờ người bệnh sau khi dùng thuốc xong thì sốt đã giảm, nhưng thân thể lại lạnh mạch tĩnh! Cái này giống như trời đang nóng nực không tả, đột nhiên có trận mưa rào, dĩ nhiên cái nóng sẽ lập tức bị dập tắt, khí mát sẽ vô cùng! Bây giờ mạch tượng của người bệnh bình ổn, chỉ là mồ hôi ra nhiều không ngớt, là do cái nóng còn dư trong người đang toát ra ngoài, đây không phải là thoát dương! Không cần phải lo lắng!”
Tuy nói là không phải lo lắng, nhưng bà lão nhìn chồng mình bất tỉnh nhân sự, không biết cái gì, thì không lo lắng không được, bà lão vì sốt ruột nên vội vã lên tiếng hỏi: “Đề Hình đại lão gia! Vậy bây giờ nên làm thế nào đây!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền mỉm cười nói: “Không cần phải nóng vội như vậy! Cũng không cần phải đi xem đại phu nào hết, khiêng về nhà, đặt lên trên giường, cứ để ông ta ngủ một giấc, rồi ông ta sẽ tỉnh lại thôi! Bà nên nhớ kỹ là không được gọi ông ta thức dậy đâu đấy! Cứ để ông ấy ngủ và tỉnh lại một cách tự nhiên, sau đó dùng Nhân Sâm ba tiền, Đại Mạch Đông sáu tiền sắc thành thuốc uống! Sau đó lại cho ông ta uống một ít nước gạo mát, trước khi ông ta hoàn toàn tỉnh lại, tự do hoạt động thì không được phép để ông ta ăn bất cứ một loại thức ăn nào khác, nghe chưa?”
Bà lão nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền dập đầu tạ ơn, sau đó liền bảo hàng xóm khiêng tấm phản đỡ Tạ đại phu lên, rồi đi về nhà.
Đến trưa, Đỗ Văn Hạo sau khi lên lớp cho mười vị đại phu trong thành xong, liền quay về nơi ở của mình, Lý Phố lúc này liền tiến tới trình báo: “Bẩm đại nhân! Bọn thủ hạ đã cho người đi thăm hỏi khắp nơi rồi, không phát hiện ra có vấn đề gì cả !”
Thì ra, đêm hôm đó Đỗ Văn Hạo cho bọn người của Lý Phố đến tìm hai vị đại phu họ Hàn và họ Lý cùng với hai ông bà lão họ Vương để xử lý vụ án của Tạ đại phu! Đúng lúc đó thì gặp người của Nha Môn đang định đưa ba người này ra khỏi huyện, sau khi biết Đề Hình đại nhân muốn gặp ba người này, thì bọn Nha Môn đó đều lo lắng bỏ đi. Đỗ Văn Hạo sau khi xét xử lại vụ án của Tạ đại phu xong rồi thả ông ta về, thì hai ông bà lão nhà họ Vương cũng bỏ đi. Đỗ Văn Hạo liền cho Lý Phố và đám hộ vệ của ông ta đi theo giám sát, đồng thời cũng cho người đi thám thính tại sao ở địa giới của Tĩnh Giang Phủ lại có đồn điền bỏ hoang như vậy. Nhưng, tiếc là tất cả bọn họ đều không thám thính được bất cứ điều gì, Đỗ Văn Hạo lúc này liền bảo mấy người của Lý Phố tiếp tục giám sát, điều tra thêm.
Đến chiều, Đỗ Văn Hạo lại tiếp tục trao đổi hội chẩn với mười vị danh y có tiếng ở trong thành, đồng thời còn dạy cho bọn họ biết thêm về những kiến thức của phẫu thuật ngoại khoa.
Đến chập choạng tối, có tên nha dịch chạy vào bẩm báo nói rằng bà lão ban sáng lại khiêng Tạ đại phu đến, nói là Tạ đại phu bệnh tình nghiêm trọng, mời Đỗ Văn Hạo ra tay cứu chữa.
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì kinh ngạc vô cùng, liền vội vã cho người ra bảo bọn họ khiêng Tạ đại phu vào trong này khám xét.
Lúc này, chỉ thấy Tạ đại phủ nằm lên trên chiếc phản, thở ra khó nhọc, cơ thể sốt cao, thần sắc khô nóng, khó chịu, Tạ đại phu không ngừng lăn lộn một cách cực khổ, bà lão đem theo cả một đôi nam nữ trẻ tuổi đi cùng, khóc lóc sụt sùi.
Đỗ Văn Hạo liền tiến tới đưa tay lên bắt mạch, thì thấy mạch tượng đập nhanh, lưng ướt đẫm mồ hôi, hắn liền vội vã hỏi nguyên do tại sao, thì bà lão cứ ấp a ấp úng không chịu nói ra.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền tức giận, đứng dậy quát lớn: “Nếu ngươi muốn như vậy, thì xin mời cứ việc khiêng Tạ đại phu về!”
Bà lão nghe vậy thì sợ hãi, lên tiếng nói: “Khi dân phụ vừa về đến nhà, thì con trai và con dâu của dân phụ cũng vừa vặn quay về, nghe nói cha mình bị bệnh nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh! Nên con trai của dân phụ cũng kê một đơn thuốc cho cha nó dùng, vì nó ngày trước cũng theo cha nó học y, nhưng sau khi dùng thuốc xong thì kết quả lại như thế này! Hu hu hu!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền quay sang người thanh niên trẻ tuổi hỏi: “Ngươi là con trai của Tạ đại phu hả?”
Người thanh niên đó bèn đáp: “Thưa, vâng!”
“Vậy trưa nay ngươi kê thuốc gì cho cha ngươi uống vậy?” Đỗ Văn Hạo hỏi.
Con trai của Tạ đại phu nghe vậy liền đáp: “Tiểu nhân thấy toàn thân gia phụ toát mồ hôi, mạch đập yếu ớt, thì nghĩ đó là chứng Thoát Dương, chính vì vậy mà tiểu nhân dùng Phụ Tử, Nhân Sâm sắc đặc lên cho gia phụ uống!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì tức giận quát lên: “Ngươi muốn cha của ngươi chết sớm hay sao mà lại kê thuốc uống như vậy!”
Người thanh niên đó vốn đã biết Đỗ Văn Hạo là Đề Hình Quan, lại là Ngự Y bên cạnh Hoàng Thượng, nên khi nghe hắn gầm lên như vậy, thì hoảng sợ hồn bay phách tán, vội vã quỳ xuống nói: “Thưa đại nhân! Tiểu nhân nào dám như vậy! Tiểu nhân sao lại có thể bất hiếu như vậy được cơ chứ!”
“Cha của ngươi vốn đang bị bệnh rất nặng, ông ấy sau khi dùng thuốc xong, thì biện chứng đều không có vấn đề gì! Nhưng, ông ấy mắc phải chứng Ôn Nhiệt rất nặng, người run rẩy lại toát mồ hôi! Toàn thân thoát khí là một hiện tượng thông thường, đã thế mồ hôi lại thoát ra vừa nhiều, vừa lớn, và những hạt mồ hôi to nặng đó có những lúc lại nhơm nhớp như dầu mỡ, từ bệnh tình của cha ngươi thì ta có thể xác định cha ngươi bị Thoát Chính! Vậy nhưng, ngươi lại tự cho là thông minh tự dùng Nhân Sâm, Phụ Tử, như vậy chẳng khác nào cho dầu vào lửa, chính vì vậy mà cha ngươi mới trở nên như vậy! Đúng là học nghệ không tinh, hại mình hại người!”
“Ố! Vậy ra là mấy vị quân gia đó, chính là do Đề Hình đại nhân phái họ đi bắt vợ chồng Vương lão thái gia đến giải oan cho ta đây mà!” Tạ đại phu gật gù nói.
“Không chỉ như vậy! Buổi sáng ngày hôm nay, chúng con cứ tưởng Vương lão thái gia quay về rồi, vậy nên bọn con lại đến nhà của ông ấy, cầu xin ông ấy làm chuyện cầm cố ruộng đất cho con, để con còn lấy tiền để chuộc cha! Kết quả là lại trông thấy mấy vị quan gia lùng sục tìm người để hỏi vấn đề gì đó! Nhưng không có một ai dám trả lời bọn họ cả! Lúc đó bọn con không biết là cha bị bệnh, chính vì vậy mà bọn con vội vã quay về! Nhưng lúc đấy con cũng thấp thoáng nghe thấy mấy vị quân gia đó hỏi về chuyện ruộng đất thì phải! Bọn họ hỏi là ruộng đất ở đây sao không trồng trọt gì, rồi lại bán cho ai rồi! Và còn hỏi có ai trông thấy Vương lão thái gia ở đâu không nữa! Thái độ của mấy vị quân gia đó rất tốt, nói là làm việc cho Đề Hình đại nhân! Sau đó bọn họ bắt gặp con liền nói bọn họ điều tra xong chuyện rồi, sẽ lo chuyện cầm cố cho con! Và còn nói là bọn họ xin lỗi cha nữa! Lúc đó con thấy kỳ lạ! Không hiểu chuyện gì xảy ra! Sau khi dò hỏi thì mới biết được là cha đã được trả lại tự do! Bọn con mừng quá nên quên cả chuyện cầm cố ruộng đất, chạy luôn về đây!” Con trai của Tạ đại phu nói.
“Chờ một chút!” Tạ đại phu nói: “Mày lúc nãy nói cái gì cơ? Hộ vệ của Đề Hình đại nhân hỏi cái gì ấy nhỉ?”
Con trai của Tạ đại phu không biết tại sao cha của mình lại hỏi chuyện của Đề Hình đại nhân làm gì, nhưng vẫn trả lời: “Bọn họ hỏi rằng tại sao ruộng đất nơi đây không có ai trồng trọt gì cả! Đúng rồi, còn hỏi Liêu Tri Phủ và Trương Tri Huyện là người thế nào! Con chỉ nghe được đến đây thôi! Còn những cái khác thì chẳng để ý gì nhiều!”
Tạ đại phu trầm ngâm giây lát, rồi đột nhiên nói: “Đỡ ta đứng dậy!”
Bà lão cùng với hai con của mình nghe vậy cả kinh nói: “Lão gia muốn đi đâu vậy?”
“Ta muốn đi gặp Đề Hình đại nhân!” Tạ đại phu quay sang ba người nói luôn: “Mấy người cùng đi với ta luôn!”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Liêu Quý Binh không ngờ rằng Đỗ Văn Hạo lại đi nhanh đến như vậy, thậm chí hắn còn chưa truyền thụ xong cả phương pháp đỡ đẻ của hắn nữa.
Liêu Quý Binh cố gắng níu kéo Đỗ Văn Hạo ở lại, điệu bộ vô cùng thành khẩn, ông ta không thể hiểu nổi tại sao Đỗ Văn Hạo đột nhiên đòi ra đi như vậy, hôm qua còn rượu chè vui vẻ với nhau, mùi thơm của thịt dê nướng, cùng với những tiếng hát hò vui vẻ, những thứ này Đỗ Văn Hạo không hề có vẻ gì giả bộ cả. Liêu Quý Binh cứ ngỡ rằng Đỗ Văn Hạo phải ở lại đây ít nhất là mười ngày nữa, bởi vì phong cảnh của Ly Giang, Đỗ Văn Hạo mới thưởng ngoạn được một phần mười phong cảnh mà thôi. Nhưng suy cho cùng thì Đỗ Văn Hạo muốn đi, thì mình có cố níu kéo cũng không được, thế là Liêu Quý Binh liền chuẩn bị chút đồ, gọi là lễ ra mắt, có lẽ Đề Hình đại nhân còn vì nó mà nói tốt cho ông ta với cấp trên vài câu cũng nên.
Liêu Quý Binh đích thân dẫn theo bọn thuộc hạ, cùng với các Hương Thân trong thành, cùng đến tiễn đưa Đỗ Văn Hạo.
Liêu Quý Binh lên ngựa đi đến trước cái xe ngựa của Đỗ Văn Hạo, thì đã thấy hắn xuống xe tiến về phía mình, Liêu Quý Binh bỗng nhiên cảm thấy xúc động vô cùng, chưa kịp mở miệng, Liêu Quý Binh đã nấc nghẹn lên nói: “Đỗ đại nhân! Suốt dọc đường đến đây, hạ quan suy nghĩ mãi, không biết mình đã tiếp đãi đại nhân không chu đáo ở chỗ nào, mà đại nhân đột nhiên đòi bỏ đi như vậy?”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền mỉm cười nói: “Liêu đại nhân bận bịu công việc, chăm chỉ cần cù, ta ở lại đây, đã là làm phiền Liêu đại nhân nhiều lắm rồi!”
Liêu Quý Binh nghe vậy thì cuống cuồng lo sợ, không biết Đỗ Văn Hạo nói thật hay là nói kháy mình nữa, ông ta vội vã chắp tay nói: “Đỗ đại nhân quá lời rồi! Đại nhân hiếm khi mới ghé qua đây được một lần, nên ở lại đây lâu hơn chút nữa, còn rất nhiều nơi mà hạ quan vẫn còn chưa đưa đại nhân đi du ngoạn được!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi không cần đâu! Thịnh tình của Liêu đại nhân Đỗ mỗ xin nhận, bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi! Đại nhân về đi kẻo muộn, ta bây giờ sẽ đến Liễu Châu một chuyến!”
Liêu Quý Bình nghe vậy liền cúi người nói: “Hạ quan thật lòng không nỡ đại nhân bỏ đi như vậy, thôi để cho hạ quan tiễn đại nhân thêm một đoạn đường nữa vậy!”
“Liêu đại nhân định tiễn ta đến đâu vậy? Lẽ nào muốn tiễn đến tận kinh thành hay sao?” Đỗ Văn Hạo bông đùa nói.
“Hạ quan cũng muốn vậy! Nhưng, hạ quan vẫn còn chức trách ở đây! Mệnh quan triều đình khi chưa có mệnh lệnh, thì tuyệt đối không được phép tự ý rời bỏ chỗ mình quản hạt ra đi như vậy đâu ạ! Thôi thế này vậy! Xin đại nhân được cho hạ quan tiễn đại nhân đến biên giới của Tĩnh Giang Phủ, đại nhân thấy thế sao ạ?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nói: “Tiễn người vạn dặm, thì cuối cùng cũng vẫn phải chia tay thôi! Liêu đại nhân mà vẫn cố ý muốn như vậy, thì ta cũng không nên từ chỗi mãi làm gì! Thôi thì đại nhân tiễn ta thêm một đoạn nữa cũng được