Tống Y

Chương 367 : Mồ hôi trộm

Ngày đăng: 19:23 18/04/20


Liêu Quý Binh nghe vậy lại nở một nụ cười, rồi chắp tay nói: “Mời Đỗ đại nhân lên xe ạ!” Sau đó ông ta liền chạy tới dìu Đỗ Văn Hạo lên xe.



Đỗ Văn Hạo quay lại leo lên xe ngựa tiếp tục cuộc hành trình của mình, Kha Nghiêu lúc này mở chiếc rèm che trên xe ra, đưa mắt ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Cái ông Liêu Quý Binh này đúng là nghĩa nặng tình sâu một cách thái quá, đã tiễn người ta hơn mười dặm đường rồi mà vẫn không chịu thôi! Lẽ nào ông ta muốn tiễn chúng ta đến biên giới của Tĩnh Giang Phủ thật hay sao?”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền mỉm cười nói: “Cái này gọi là Túy ông say chẳng say vì rượu!”



Kha Nghiêu nhăn mặt hỏi: “Huynh nói vậy là có ý gì thế?"



Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì chỉ mỉm cười chứ không đáp lại.



Kha Nghiêu thấy mọi người trong này cũng chẳng có ai đáp trả lại câu nói của mình, liền quay sang Đỗ Văn Hạo trợn mắt nhìn hắn một cái. Đỗ Văn Hạo thấy vậy chỉ cười khan lên một tiếng, rồi nhắm hai mắt lại không nói câu gì. Kha Nghiêu thấy vậy liền lân la mò tới chỗ ở ngay giữa Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm rồi ngồi xuống. Sau đó nàng lấy ngón tay chọc chọc vào eo của Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo liền mở mắt ra rồi nheo mắt liếc nhìn nàng ta một cái, thì thấy bộ dạng của Kha Nghiêu đang te tởn khúm núm cười nịnh với mình. Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nhe răng cười, rồi lại nhắm mắt lại, khi vừa mới nhắm mắt lại, thì hắn lại bị Kha Nghiêu chọc liên tiếp vào eo. Đỗ Văn Hạo kêu ối lên một tiếng rồi nói: “Con tiểu nha đầu này! Muội say rượu cả tối hôm qua đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh hả? Cứ chọc chọc cái gì thế, để ta ngủ chút chứ!”



“Hứ! Ai bảo huynh không chịu để ý đến muội nữa! Huynh nói đi! Huynh nói Liêu Tri Phủ cái gì mà túy ông say chẳng say vì rượu là có nghĩa gì vậy hả?” Kha Nghiêu nũng nịu nói.



“Muội tự nghĩ đi!” Đỗ Văn Hạo ngán ngẩm nói.



“Muội không nghĩ! Muội thích nghe huynh nói cơ!” Kha Nghiêu dùng dằng nói.



Bàng Vũ Cầm ngồi bên cạnh thấy vậy liền nói chen vào: “Kha Nghiêu! Muội để cho Đỗ đại ca của muội nghỉ một chút đi, tối hôm qua huynh ấy cả đêm không chợp mắt lấy một cái đâu đấy! Muội không trông thấy hai mắt Đỗ đại ca của muội đỏ ngầu lên thế kia hay sao?”



Kha Nghiêu nghe vậy liền cong môi hứ lên một tiếng, sau đó lại xích đến sát người Đỗ Văn Hạo, ghé miệng vào tai của hắn, thầm thì nói: “Huynh, nói mau! Đêm hôm qua huynh làm cái gì hả?”



“Nhớ muội chứ còn làm gì nữa! Thế đã được chưa hả?” Đỗ Văn Hạo không hề mở mắt ra trả lời câu hỏi của Kha Nghiêu, chỉ buông thõng một câu bông đùa.



“Thôi đi!” Kha Nghiêu đánh nhẹ vào người của Đỗ Văn Hạo một cái rồi nói: “Huynh còn lâu mới nhớ đến muội! Muội biết rồi! Huynh đang suy nghĩ xem cái ông quan Liêu Quý Binh này rốt cuộc là có bí mật gì không thể nói cho ai biết, đúng không hả?”



“Ố!” Đỗ Văn Hạo hai mắt vẫn nhắm lại dưỡng thần nói: “Muội sao mà biết hay vậy?”



“Cái này thì muội cũng không biết chắc lắm! Đêm ngày hôm qua Tạ đại phu đem theo người nhà đến tìm huynh, mọi người ở trong phòng bàn tán xì xào xôn xao cả nửa ngày trời liền! Tiếp sau đó huynh lại cho gọi Thẩm sư gia đến, hai người lại tiếp tục xì xì xào xào thêm nửa ngày nữa! Muội nghe thấy huynh và ông ấy có mấy lần nhắc tới cái tên của cái ông Liêu Quý Binh kia, sau đó huynh liền quyết định sáng sớm ngày hôm sau rời khỏi Tĩnh Giang Phủ! Đây không phải là vì Liêu Quý Binh mà huynh mới làm vậy, thì là cái gì!”



“Con quỷ ranh mãnh này!” Đỗ Văn Hạo mở mắt ra, mỉm cười nói: “Thôi không nói mấy chuyện này nữa! Ngủ một chút đi, đêm nay còn có nhiều việc để làm đấy!”



Kha Nghiêu ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì vậy Đỗ đại ca?”



“Đến lúc đó muội sẽ biết thôi! Nếu muội không muốn ngủ thì đi ra chỗ khác mà chơi, để yên cho ta ngủ chứ!” Đỗ Văn Hạo nói.



“Hứ!” Kha Nghiêu lại trợn mắt lên lườm Đỗ Văn Hạo một cái, sau đó lại lồm cồm bò đến bên mình Lâm Thanh Đại ngồi xuống.



Liên Nhi ngồi bên cạnh thấy Kha Nghiêu đã quay lại chỗ của mình, liền đưa hai tay áp vào má của mình, làm động tác khuyên Kha Nghiêu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng Kha Nghiêu không chịu, nàng vén một góc rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, thì thấy Liêu Quý Binh đang an nhàn cưỡi ngựa, đi lẽo đẽo theo sau chiếc xe của mình. Kha Nghiêu thấy vậy liền nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý, sau đó nàng buông rèm xuống, đầu áp vào vai của Lâm Thanh Đại, nhắm mắt ngủ.



Lâm Thanh Đại lúc này vẫn nhắm mắt dưỡng thần, thấy Kha Nghiêu nép vào mình ngủ như vậy, liền nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Muội không ngủ được hả?”



Kha Nghiêu nghe vậy, liền ài lên một tiếng rõ dài, sau đó liền nhắm hai mắt lại nói: “Mọi người ai cũng ngủ hết cả rồi, muội cũng muốn ngủ với mọi người!”



Lâm Thanh Đại nghe vậy liền đưa tay lên, vỗ vỗ vào bàn tay nhỏ nhắn của Kha Nghiêu ru nàng ngủ, quả nhiên không lâu sau nàng đã nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ đều đều hắt ra từ Kha Nghiêu, Đỗ Văn Hạo lúc này mới mở mắt ra nhìn, thì thấy Lâm Thanh Đại đang nhìn mình, hai người bất giác cùng nhìn nhau mỉm cười.



Đến khi trời chập choạng tối, đoàn xe mới chịu dừng lại, Lý Phổ lúc này liền tiến tới mở chiếc rèm che phía cửa xe lên nói: “Đại nhân! Chúng ta đến biên giới của Liễu Châu và Tĩnh Giang Phủ rồi đó ạ! ”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đứng đậy bước xuống dưới xe, khi vừa mới bước xuống thì hắn đã thấy Liêu Quý Binh đã đứng ở trước đầu xe rồi, Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền vươn vai, mỉm cười nói với ông ta: “Liêu đại nhân vất vả quá! Không ngờ đại nhân lại tiễn ta ra tận đến ngoài này!”



Liêu Quý Binh nghe vậy liền chắp tay lên mỉm cười đáp: “Đỗ đại nhân hôm qua ngủ không được tốt, nên trên đường ngủ bù như vậy là nên lắm! Hạ quan tiễn đại nhân ra đến đây thôi, không dám tiễn xa thêm nữa!” Nói xong Liêu Quý Binh liền đưa tay vẫy gọi bọn sai địch tiến lại gần đây, Đỗ Văn Hạo quay lại nhìn, thì thấv bốn người bọn chúng đang khệ nệ ôm một thùng gỗ to đặt xuống trước mặt của hắn.



Liêu Quý Binh lúc này liền chỉ vào chiếc thùng gỗ nói: “Đỗ đại nhân! Đây là một chút tấm lòng mọn của các quan viên ở Tĩnh Giang Phủ, gọi là... Mong Đỗ đại nhân nhận lấy cho bọn hạ quan được mừng! Cái này gọi là quà nhẹ mà nghĩa tình sâu nặng! Mong đại nhân đừng từ chối tấm thịnh tình của bọn hạ quan!”



Đỗ Văn Hạo liền nói: “Trong chiếc thùng gỗ này có cái gì vậy hả?”



Lúc này thì Kha Nghiêu cũng đã tỉnh dậy, nàng nhảy xuống xe, sau đó liền tiến tới nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chiếc thùng gỗ, rồi nói với Liêu Quý Binh: “Liêu đại nhân! Lẽ nào đại nhân mang hết gia sản ra tặng Đỗ đại ca của tiểu nữ hay sao vậy?”




“Dạ một hai tháng nay rồi ạ!” Hàm Đầu đáp.



“Ồ? Vậy thì là lúc ở núi Nga Mi Sơn là ngươi đã bị rồi hả?”Đỗ Văn Hạo hỏi.



“Vâng!”



“Ngươi nói xem bệnh tình của ngươi tiến triển ra sao cho ta nghe!” Đỗ Văn Hạo trầm ngâm.



“Vâng! Khi đó, trời nóng quá, con lại béo, nên có phần không chịu nổi nóng, thế là con liền ra ngoài sân hóng mát, kết quả ngủ quên lúc nào không hay, khi con tỉnh dậy, thì thấy mồ hôi đầm đìa, đặc biệt là mặt và ngực, và cả lưng nữa! Con khi đó cứ tưởng trời nóng quá nên mới như vậy, cũng không chú ý gì nhiều thêm! Lúc sau con liền đi tắm nước mát, lúc này thì trời cũng đã mát rồi, con liền quay về phòng ngủ tiếp, kết quả là khi tỉnh dậy, lại thấy người đầy mồ hôi! Từ đó trở đi, con ngày nào cũng như ngày nào, tỉnh dậy một cái là mồ hôi đầy mình!”



“Ừm! Vậy Diệu Thủ kê cho ngươi phưong thuốc gì hả?” Đỗ VănHạo hỏi.



“Dạ là Đương Lục Hoàng Thang! À, và có cả Sinh Mạch Tán nữa, sau đó cho thêm mấy vị thuốc chống ra mồ hôi nữa!” Hàm Đầu đáp.



“Thế kết quả ra sao?” Đỗ Văn Hạo hỏi.



“Dạ nói thật là con chẳng thấy tốt hơn tẹo nào! Hơn nữa lại càng thấy khó chịu hơn, mỗi lần tỉnh lại mồ hôi vẫn cứ chảy, ngay cả chiếc gối của con cũng đã ướt nhẹp hết cả!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền gật gật đầu, phân phó Anh Tử đi gọi Diêm Diệu Thủ đến, rồi lại hỏi tiếp Hàm Đầu: “Thế ngươi ăn uống ra sao?”



“Dạ con không muốn ăn lắm ạ!’- Hàm Đầu ngây ngô đáp lại.



“Miệng của ngươi thì sao?”



“Dạ! Miệng của con cảm thấy đăng đắng, nhưng lại không muốn uống nước!"



“Đại tiểu tiện thế nào, bình thường chứ?”



“Dạ! Đại tiện còn được, chứ tiểu tiện thì nước có màu đỏ!”



Đỗ Văn Hạo nghe xong gật gật đầu, sau đó lại bắt mạch, xem lưỡi cho Hàm Đầu, mọi việc xong xuôi đâu đấy rồi, hẳn lại nói: “Trong thời gian gần đây ngươi uống nhiều rượu lắm hả?”



“Vâng ạ! Suốt dọc đường đi đến đây, nơi nào cũng mời mọc ăn uống này nọ, nên con cũng nhờ ơn lão gia nhiều, nhờ có lão gia mà bọn con mới được tiếp đãi rượu thịt ê hề như vậy! Con mới đầu cũng không muốn uống, vậy nhưng người ta cứ mời nhiệt tình quá. Không uống không được!"



Đúng lúc này, thì Diêm Diệu Thủ đẩy cửa bước vào trong, cúi người chắp tay nói: “Sư tổ! Người cho gọi con?”



“Ừm! Hàm Đầu bị ra mồ hôi trộm, rồi nó đến tìm ngươi chữa bệnh, ngươi biện chứng ra sao hả?”Đỗ Văn Hạo quay sang Diêm Diệu Thủ hỏi.



Diêm Diệu Thủ vội vã chắp tay đáp: “Con biện chứng là Âm Hư nên mới dẫn đến mồ hôi trộm! Cái này gọi là Dương Hư thì ra mồ hôi tự nhiên, còn Âm Hư thì ra mồ hôi trộm....!”



Chưa kịp để cho Diêm Diệu Thủ kịp nói hết câu, Đỗ Văn Hạo liền cắt đứt câu nói của Diệu Thủ nói: “Vậy ngươi kê thuốc có hiệu quả không hả?”



Diêm Diệu Thủ ngượng ngùng cười miễn cưỡng đáp: “Cái này, con... thấy không có hiệu quả gì cả...!”



“Lẽ nào ngươi không nghĩ tại sao nó lại không có hiệu quả không?" Đỗ Văn Hạo cau mày nói.



“Dạ con có nghĩ qua rồi, nhưng con không biết là tại sao!" Diêm Diệu Thủ đáp.



“Vậy tại sao ngươi không đi hỏi sư phụ của ngươi hả? Hoặc là đến chỗ ta cũng được!” Giọng nói của Đỗ Văn Hạo có phần tức giận.



Diêm Diệu Thủ nghe vậy hoảng sợ, vội vã đáp: “Dạ! Mấy thời gian trước sư phụ và sư tổ đều bận các việc dạy học, vả lại bệnh của Hàm Đầu cũng không có gì nặng lắm, nên con không vội, chờ cho bận xong rồi mới phúc chẩn lại!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền lắc đầu nói: “Đây không phải là lý đo, thời gian không phải là nước ở trong khăn, muốn vắt ra là được! Người học y, khi gặp phải một bệnh khó chữa, thì phải tập trung tinh thần mà nghiên cứu biện pháp giải quyết, phải tìm cho ra vấn đề, hiểu nó phát sinh như thế nào! Nếu không hiểu thì phải hỏi, nếu không cái này không hiểu, cái kia cũng không hiểu, cứ như thế này thì cả đống vấn đề tồn đọng lại, như vậy thì sao mà thành tài được?”



Diêm Diệu Thủ bị Đỗ Văn Hạo sạc cho một trận, mặt ngượng đỏ tía tai, ấp úng đáp: “Vâng! Đa tạ sư tổ đã dạy bảo!”