Tống Y

Chương 389 : Gió táp mưa sa sao mất hồn?

Ngày đăng: 19:23 18/04/20


Bên phải là một phòng nhỏ, ngăn cách bằng một bức vách chạm chổ bằng gỗ mun.



Kê sát vào bức vách là một cái giá, bên trên có bài trí bằng các loại đĩa bằng mã não màu trắng, các loại bình ngọc.



Ở chính giữa phòng là một cái cửa hình bán nguyệt, có treo một bức mành thêu hoa màu xanh lơ.



Văn Lý vén tấm mành lên, Đỗ Văn Hạo khom người đi vào.



Hắn cảm thấy có mùi thơm kỳ lạ, toàn thân rất thư thái.



Liếc mắt nhìn quanh căn phòng thì thấy khắp phòng để đầy các loại hoa cảnh khác nhau, có loại còn lan tràn tới nóc nhà, cũng có một số loại cây san hô có treo những quả nhỏ không biết là quả gì, rủ xuống trông rất đẹp.



Kê sát góc trong là một chiếc giường.



Màn giường bằng lụa thuê màu xanh lá mạ.



Có thể nhìn thấy bên trong giường mờ mờ hình dáng người đang nằm dưới chăn nệm màu phấn hồng, mái tóc xoã trên chiếc gối màu phấn hồng.



Văn Lý đặt một chiếc ghế cạnh giường rồi mời Đỗ Văn Hạo ngồi xuống.



Ngay lúc đó bên ngoài có một tiểu nha hoàn bước vào, vái chào nói: "Lão gia, lão thái thái mời lão gia tới gặp, nói có chuyện gấp muốn gặp lão gia.



Văn Lý cau mày nói: "Không thấy ta đang cùng Đỗ tướng quân ở đây chẩn bệnh cho tiểu thư sao?" Nha hoàn sợ hãi, rụt rè nói: "Nhưng lão thái thái rất sốt ruột.



Lão thái thái nói lão gia phải tới ngay".



Văn Lý còn định nói thêm, Đỗ Văn Hạo đã mỉm cười nói: "Không sao, Văn đại nhân bận việc cứ đi".



Văn Lý khom người nói: "Thỉnh tướng quân chữa bệnh cho tiểu nữ.



Ty chức đi một lát rồi sẽ quay lại ngay" Nói xong Văn Lý lập tức rời khỏi phòng.



Đây là khuê phòng của tiểu thư khuê các, sau khi cận vệ Hứa Văn Cường dò xét ở cửa ra vào, không phát hiện ra điều gì bất thường nên đã đi ra ngoài phòng cảnh giới.



Trong phòng chỉ còn lại Đỗ Văn Hạo và tiểu nha hoàn.



Tiểu nha hoàn đứng cạnh giường, khẽ nói: "Tiểu thư, Đỗ tiên sinh đã tới".



Người trong màn khẽ ừ một tiếng.



Một cánh tay trắng bóc như tuyết vén màn thò ra ngoài.



Cánh tay mát lạnh như ngọc, mịn màng như phấn, mười ngón tay thon dài, mềm mại, trong suốt.



Đôi bàn tay này đẹp đẽ vô ngần, làm cho trái tim Đỗ Văn Hạo rung động từng hồi.



Đỗ Văn Hạo vội vàng lắc đầu.



Hắn muốn xua đuổi sự dao động trong lòng.



Đỗ Văn Hạo đặt ba ngón tay vào chiếc cổ tay trắng như tuyết của Văn tiểu thư.



Ngay khi ngón tay hắn vừa chạm vào đó liền cảm thấy chỗ bên dưới ngón tay mềm mại như bông.



Tâm thần hắn càng chấn động, hắn vội rụt tay lại một cách vô thức.



Đó là một cảm giác mà Đỗ Văn Hạo chưa từng gặp.



Mặc dù dung mạo của Hoàng Thái Hậu xinh đẹp như vậy nhưng cũng chưa từng kích thích cảm giác ở ngón tay hắn như vậy.



Tiểu nha hoàn bên cạnh dường như nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Đỗ Văn Hạo liền khẽ cười.



Đỗ Văn Hạo nóng mặt khi thấy có kẻ đọc được nội tâm của mình.



Hắn khẽ ho khan một tiếng, lấy lại bình tĩnh.



Một lần nữa Đỗ Văn Hạo lại đặt ngón tay lên cổ tay ngọc của Văn tiểu thư.



Sau một hồi chăm chú bắt mạnh, Đỗ Văn Hạo phát hiện ba bộ mạch thốn quan xích bình thường, không nổi, không chìm, không nhanh, không chậm, không lớn, không thing dong hoà hoãn, hơi thờ điều hoà không có bệnh gì.



Đỗ Văn Hạo thoáng sững sờ khi phát hiện ra điều này, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cô nương cảm thấy khó chịu ở đâu?" Từ trong màn vang lên giọng nói yếu ớt của Văn tiểu thư: "Khó chịu ở ngực".



Nghe giọng nói đó, Đỗ Văn Hạo cảm thấy ngực mình như bị búa tạ giáng cho một búa, giọng nói quả thực rất kỹ miều, thanh âm mềm mại, uyển chuyển như gió nhẹ khẽ thổi, như tiếng hót của chim oanh.



Nghe xong mấy lời này Đỗ Văn Hạo cảm thấy xương cốt toàn thân như tan ra, cổ họng khô rát, hắn không nhịn được nuốt nước bọt đánh "ực" một tiếng.



Vẻ kinh hãi của Đỗ Văn Hạo làm tiểu nha hoàn cười khách khách mãi không thôi.



Đỗ Văn Hạo thầm mắng bản thân mình không có tiền đồ gì cả.



Mới nghe thấy giọng nói mà đã có biểu hiện như vậy.



Nếu trong thấy người thật, không phải sẽ chảy máu mũi sao? Thực sự là không đứng đắn gì cả.



Đỗ Văn Hạo mấp máy miệng, cố gắng hỏi: "Ngoại trừ ngực khó chịu còn có chỗ nào khó chịu nữa không?" "Đau bụng.



Không muốn ăn.



Ăn cái gì cũng không ngon".




Còn Văn Lý thì sao.



Không phải hắn cũng quay lại rồi chứ? Đỗ Văn Hạo toát mồ hôi trán, hắn cẩn thận chỉnh lại trang phục ngay ngắn.



Nhưng áo bào dễ sửa còn nỗi hổ thẹn trong lòng thì vô luận như nào đi nữa cũng không bao giờ có thể sửa lại được.



Trên giường Văn tiểu thư vẫn khe khẽ khóc, nước mắt ròng ròng, thoảng thoảng như gió nhẹ nhưng khi lọt vào tai Đỗ Văn Hạo không khác gì tiếng sét.



Đỗ Văn Hạo ngượng ngùng ngồi xuống ghế bên cạnh giường.



Hắn thấy Văn tiểu thư nằm nghiêng người vào trong.



Bờ vai trần khẽ rung rung theo tiếng khóc, làn da nàng trắng như tuyết lại khiến cho Đỗ Văn Hạo thoáng rung động trong lòng.



Đỗ Văn Hạo vội vàng trấn định tinh thần.



Hắn lắp bắp không biết mở miệng thế nào.



Sau khi suy nghĩ một lát hắn mới gắng gượng thốt lên một câu: "Cô nương, thực rất xin lỗi".



Giọng nói trầm trầm của Văn tiểu thư vang lên: "Ngươi hãy yên tâm đi".



Đỗ Văn Hạo ngẩn người.



Hắn định đứng dậy rời đi một cách vô thức.



Nhưng hắn nghĩ tới việc bản thân mình tới xem bệnh cho người ta không xem ngược lại còn cướp mất "cái kia" của người ta.



Liệu có thể bỏ đi như vậy được không? Tuy Đỗ Văn Hạo cảm thấy sự việc này phát sinh chủ yếu là do ánh mắt cùng cử động thân thể của Văn tiểu thư đã ám chỉ điều này khiến hắn cảm thấy Văn tiểu thư sẽ không từ chối hắn, thậm chí nàng còn hy vọng hắn sẽ làm như vậy.



Đặc biệt là mùi thơm kỳ dị trên thân thể của Văn tiểu thư.



Hương thơm lạ lùng đó đã nhen nhóm dục vong điên cuồng trong cơ thể hắn, tất cả cùng tụ hội một chỗ mới khiến cho hắn mất hết lý trí.



Bằng không cho dù đối phương có là mỹ nữ, hắn cũng mượn cớ xem bệnh mà xâm phạm thân thể người ta.



Những chuyện như này dù có đánh chết Đỗ Văn Hạo hắn cũng không làm được.



Thế nhưng bây giờ mặc kệ Văn tiểu thư có chủ động hay hấp dẫn chính hắn hay không, hắn cùng càng mặc kệ có phải mùi hương kỳ dị trên người nàng làm hắn mất hết lý trí hay không.



Cho dù thế nào đi nữa, một sự thật là bản thân hắn đã chiếm đoạt thân thể Văn tiểu thư.



Những đốm đỏ hồng rải rác trên giường đã chứng minh điều này.



Bây giờ phải làm sao đây.



Chẳng lẽ rũ tay bỏ đi như vậy sao? Đỗ Văn Hạo nhìn thân thể mềm mại của Văn tiểu thư.



Hắn muốn đưa tay an ủi nàng nhưng lại không dám.



Hắn đành phải nói khẽ: "Cô nương, ta thực sự xin lỗi.



Thỉnh cô nương hãy cho ta biết nên làm gì để đền bù lỗi lầm của ta.



Ta nhất định sẽ làm theo".



Sau khi nói xong những lời này, Đỗ Văn Hạo mới có cảm giác bản thân mình đã nêu lên một vấn đề rất ngu, thậm chí cực kỳ ngu ngốc, rất thấp hèn, quá chiếm lợi thế, thậm chí rất xấu xa.



Văn tiểu thư chậm rãi quay người lại, hai mắt nàng đẫm lệ nhìn hắn.



Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt nàng tràn ngập sự ai oán, đau đớn cùng nỗi tuyệt vọng.



Trong lòng Đỗ Văn Hạo cực kỳ áy náy khi nhìn thấy nước mắt đọng trên gương mặt trắng đẹp, nõn nà của nàng.



Cuối cùng hắn cũng lấy hết can đảm, đưa tay vuốt ve bờ vai tròn của nàng, khẽ nói: "Ta làm ô nhục thân thể cô nương.



Ta nhất định phải trả lại công bằng cho cô nương.



Nếu như cô nương không chê ta.



Ngày mai nhất định ta sẽ tới nhà cầu thân, xin lấy cô nương, có được không?" Hắn nghĩ tới việc hôm nay đã biến một cô nương mỹ mạo tuyệt luân như tiên nữ không nhuốm bụi trần thành nữ nhân của mình, ngày ngày cùng nàng ôn nhu tiến lên đỉnh Vu Sơn, quả thật không khác gì một đôi uyên ương làm máu nóng trong cơ thể hắn lại sôi lên.



Ánh mắt Văn tiểu thư chợt loé lên sự vui mừng khi nghe thấy Đỗ Văn Hạo nói vậy nhưng rồi này lại buồn rầu nói khẽ: "Thiếp nghe nói tướng quân đã có thê thiếp".



"Ừ" Đỗ Văn Hạo cảm thấy xấu hổ, hắn áy náy hỏi khẽ: "Không biết cô nương có thể uỷ khuất làm thiếp của ta được không?" Văn tiểu thư cười cay đắng, nước mắt lại tuôn rơi, nàng khóc nói: "Cha thiếp là Tể tướng đương triều.



Nhất định người sẽ không đồng ý cho thiếp làm thiếp người ta".



Đỗ Văn Hạo kinh hãi, hắn lắp bắp hỏi: "Cha tiểu thư không phải là Viên ngoại lang bộ lễ sao?" "Không, cha ta là Tể tướng".



"Cha cô nương tên gọi là gì?" "Tên huý của gia phụ là Vương Giai".



"Vương Giai? Tể tướng Vương Giai là cha cô nương?" "Ừ.



Đúng là gia phụ".



* Đây là bài thơ Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ với bản dịch của Trần Trong Kim Xuân giang hoa nguyệt dạ Trương Nhược Hư - Sơ Đường Sông liền biển nước sông đầy dẫy Trăng mọc cùng triều dậy trên khơi Trăng theo muôn dặm nước trôi Chỗ nào có nước mà trời không trăng Dòng sông lượn quanh rừng thơm ngát Trăng soi hoa trắng toát một màu Trên không nào thấy sương đâu Trắng phau bãi cát ngó hầu như không Không mảy bụi trời sông một sắc Một vầng trăng vằng vặc giữa trời Trăng sông thấy trước là ai Đầu tiên trăng mới soi người năm nao Người sinh hóa kiếp nào cùng tận Năm lại năm trăng vẫn thế hoài Trăng sông nào biết soi ai Dưới sông chỉ thấy nước trôi giữa dòng Mảnh mây bạc mông lông đi mãi Rừng phong xanh trên bãi gợi sầu Thuyền ai lơ lững đêm thâu Trong lầu minh nguyệt chỗ nào tương tư Trên lầu nọ trăng như có ý Vào đài trang trêu kẻ sinh ly Trong rèm cuốn cũng không di Trên chày đập áo phủi thì vẫn nguyên Mong nhau mãi mà tin bặt mãi Muốn theo trăng đi tới cạnh người Nhạn bay trăng cứ đứng hoài Cá rồng nổi lặng nước trôi thấy nào Đêm trước thấy chiêm bao hoa rụng Thương quê người chiếc bóng nửa xuân Nước sông trôi hết xuân dần Trăng sông cũng lặn xế lần sang tây Trăng xế thấp chìm ngay xuống bể Cách núi sông xa kể dường bao Cõi trăng về ấy người nào Cây sông trăng lặn nao nao mối tình