Tống Y

Chương 390 : Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ

Ngày đăng: 19:23 18/04/20


Đỗ Văn Hạo kinh ngạc không hiểu gì bèn hỏi: "Cô nương không phải là tỷ tỷ của Văn Phượng cô nương sao?" Vương Nhuận Tuyết nói: "Là do ta cùng Văn Phượng kết bái tỷ muội".



"Hả?" Đỗ Văn Hạo cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Vậy tại sao cô nương lại ở trong Văn gia?" "Điều này thì có gì lạ.



Văn Phượng cũng có một phòng tại nhà của ta".



"Thì ra là thế.



Không dám xin thỉnh giáo phương danh của cô nương".



"Nhuận Tuyết".



"A, thì ra là Nhuận Tuyết cô nương.



Quả thực người cũng như tên.



Cô nương là người thanh cao thoát tục, trong sáng như tuyết trắng".



Vương Nhuận Tuyết cười xấu hổ nói: "Cám ơn tướng quân" Đôi mắt óng ánh nước mắt của nàng lại bừng sáng làm Đỗ Văn Hạo nhìn thấy lại như ngây dại.



Đúng lúc đó bất chợt bên ngoài vang lên giọng nói truyền đến từ xa: "Đỗ tướng quân có còn ở bên trong không?" Bên ngoài cửa có tiếng của một thiếu nữ đáp lại: "Còn, vẫn đang xem bệnh cho tiểu thư".



Nghe giọng nói thì đúng là của tiểu nha hoàn đi lấy trà lúc trước.



Đỗ Văn Hạo kinh hãi giật nẩy mình.



Hắn đứng dậy đi quanh phòng một vòng.



Hắn không biết làm gì bây giờ.



Vương Nhuận Tuyết khẽ cười, nàng nhổm nửa người lên, cánh tay trắng muốt duỗi ra nhẹ nhàng buông tấm màn lụa xuống.



Đỗ Văn Hạo thấy Vương Nhuật Tuyết bình tĩnh như vậy, bản thân mình thì luống cuống như một kẻ trộm thì không khỏi xấu hổ.



Hắn vội vàng trấn tĩnh.



Hắn khẽ vén một góc màn trướng lên, trầm trầm nói với Vương Nhuận Tuyết: "Nhuận Tuyết cô nương hãy yên tâm.



Ta sẽ gánh chịu trách nhiệm về chuyện lúc trước.



Hãy chờ tin của ta, được không?" Trong mắt Vương Nhuận Tuyết sự vui mừng.



Nàng khẽ gật đầu, kéo chiếc chăn che người, nàng nằm trong chăn, hai mắt long lanh ẩn chứa tình cảm thầm kín nhìn Đỗ Văn Hạo.



Nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Đỗ Văn Hạo vội vàng buông màn xuống, lui lại mấy bước.



Hắn quay lưng lại làm bộ đang thưởng thức một chậu lan điếu trên tường.



Tiếng cánh cửa bị đẩy ra "két một tiếng.



Giọng nói của Văn Lý vang lên bên gian ngoài: "Đỗ tướng quân, thật sự có lỗi khiến cho ngài phải đợi lâu" Nói xong Văn Lý vén màn cửa lên tiến vào, chắp tay tạ lỗi.



Đỗ Văn Hạo có tật giật mình.



Hắn quay người nhìn sắc mặt của Văn Lý.



Ngoại trừ vẻ áy náy trên gương mặt ấy, vẫn là vẻ bình tĩnh như chưa phát hiện ra chuyện gì.



Đỗ Văn Hạo hơi trấn tĩnh, hắn vội chắp tay nói: "Không sao, tại hạ cũng vừa mới xem xong bệnh cho tiểu thư".



"Ai, không biết tiểu nữ mắc bệnh gì?" Đỗ Văn Hạo lưỡng lự một lát, hắn liếc nhìn màn giường, hắn tiến lại hai bước, hỏi nhỏ Văn Lý: "Có thật vị cô nương này là lệnh ái không?" Văn Lý thoáng giật mình sau đó hắn cười hì hì nói: "Cũng coi như vậy nhưng thật ra là thiên kim tiểu thư của Tể tướng Vương Giai, Vương đại nhân.



Bởi vì tiểu thư hợp tính với tiểu nữ nên kết làm tỷ muội vì vậy cũng gọi ty chức là phụ thân".



Quả nhiên là như vậy.



Đỗ Văn Hạo thầm than thở trong lòng.



Nếu cô nương trước mặt là nữ nhi của vị Văn đại nhân này thì hắn còn có khả năng thuyết phục Văn Lý gả nữ nhi cho hắn làm tiểu thiếp nhưng bây giờ người ta là đương nhiên Tể tướng của triều đình, tương đương với chức vụ thủ tướng quốc vụ viện ở hiện đại, quan chính nhất phẩm, còn cao hơn bản thân hắn ba cấp.



Hắn muốn một nhân vật như vậy gả nữ nhi cho hắn làm thiếp thì quả thực là đang hy vọng hão huyền.



Nhưng vừa rồi chính hắn đã chiếm đoạt thân thể của cô nương kia.



Món nợ này tính toán sao đây? Bồi thường tiền sao? Người ta là Tể tướng cần mấy món tiến bẩn dơ bẩn đó sao? Hơn nữa không thể xách quần đứng dậy là coi như không có chuyện gì.



Chuyện xấu xa như vậy hắn không thể làm được.



Bây giờ phải làm sao đây? Trong đầu Đỗ Văn Hạo không ngừng tính toán.



Văn Lý thấy dáng vẻ chán nản như mất hồn của Đỗ Văn Hạo, chưa phát hiện ra tâm trạng của hắn nên vội vàng hỏi: "Tướng quân, bệnh tình của tiểu nữ đáng lo ngại lắm sao?" Đỗ Văn Hạo lấy lại tinh thần.



Hắn thầm nghĩ Vương Nhuận Tuyết cô nương này quả thực không có bệnh gì.



Có thể là khẩu vị không tốt, ăn ít nên thân thể có cảm giác không khoẻ nên mới mời hắn tới xem bệnh, kết quả đã làm hắn vướng vào món nợ phong lưu này, coi như đây cũng là ý trời nên hắn vội lắc đầu nói: "Không có gì đáng ngại, thân thể của tiểu thư không có vấn đề gì lớn, chỉ là khẩu vị không tốt lắm.



Tại hạ sẽ kê một đơn thuốc, chỉ cần điều trị qua là khỏi".


Dù trong thâm tâm Đỗ Văn Hạo không thể từ bỏ Vương Nhuận Tuyết cô nương nhưng không vì thế mà bắt hắn phải từ bỏ vợ.



Hắn thật sự không thể làm được.



Không nói tới việc Bàng Vũ Cầm đã chiếm một vị trí trong trái tim hắn, cho dù chỉ là chuyện đạo nghĩa hắn cũng không thể làm như vậy.



Hắn không thể làm được cái chuyện mặt người dạ thú đó.



"Phu quân" Trong lòng Bàng Vũ Cầm vừa vui mừng vừa đau xót.



Nàng nằm trong lồng ngực Đỗ Văn Hạo, nước mắt chảy ròng ròng.



Đỗ Văn Hạo dỗ dành nàng: "Đừng lo lắng.



Hãy ngủ đi.



Phu quân ta sẽ xử lý tốt chuyện này".



Bàng Vũ Cầm khóc gật đầu, nàng lau nước mắt nói: "Nhưng dù sao phu quân cũng đã chiếm đoạt khuê nữ nhà người ta, nhất định phải trả lại người ta sự công bằng.



Dù người ta không nói chúng ta cũng không thể coi như không biết.



Nhưng người ta là thiên kim của Tể tướng, không thể làm thiếp.



Bây giờ phải làm gì đây?" Đỗ Văn Hạo thầm kêu khổ trong lòng nhưng hắn vẫn ra vẻ không quan tâm: "Yên tâm đi.



Xe tới trước núi, ắt có đường.



Nếu như thực sự bức bách quá, ta sẽ từ quan quay về mở một dược đường, làm một lang trung.



Cùng lắm thì như vậy chứ sao".



Nghe phu quân của mình nói như vậy, Bàng Vũ Cầm còn có thể nói cái gì đây? Nhưng nàng cũng không thể thiêu đốt sự nghiệp của trượng phu mình.



Chỉ vì chuyện này mà bao công sức đổ xuống sông xuống biển, thậm chí gặp đại hoạ.



Nàng nằm nép vào ngực phu quân, mắt đẫm lệ, trong lòng tràn ngập tâm sự.



Đỗ Văn Hạo nói xong câu đó thì tảng đá đè nặng trong lòng hắn cũng được hạ xuống.



Hắn ngủ gà ngủ gật, tay ôm Bàng Vũ Cầm nhưng trong đầu hắn vẫn hiện lên hình ảnh xinh đẹp của Vương Nhuận Tuyết cô nương, hắn đang mơ mơ màng màng thì Bàng Vũ Cầm nói một câu làm bừng tỉnh: "Phu quân.



Hay cả hai cùng làm thê, được không?" "Đồng thê?" Đồng thê có nghĩa là cưới hai thê tử, cả hai đều có cưới hỏi đàng hoàng, đều có địa vị như nhau.



Con cái sinh ra đều được coi là vợ cả, đều có quyền thừa kế.



Sau khi qua đều, hai thê tử này đều có quyền chôn cất trong phần mộ tổ tiên, được xếp bài vị trong từ đường của dòng họ.



Trong khi đó thiếp không có những quyền lợi trên.



Xu hướng hôn nhân chủ yếu trong thời cổ đại là nhất phu, nhất thê, đa thiếp.



Pháp luật quy định chỉ có thể có một thê nguyên phối.



Nếu có đa thê sẽ bị xử tử.



Thế nhưng lực ràng buộc của chế định pháp luật cổ đại rất yếu.



Quy định hôn nhân này thường xuyên bị phá vỡ.



Không chỉ trong dân chúng đầu trọc mới xuất hiện việc đồng thê mà trong giới vương công, đại thần hiện tượng đồng thê cũng xuất hiện tương đối nhiều.



Đỗ Văn Hạo xuyên việt tới triều Tống đã nhiều năm.



Đương nhiên hắn cũng hiểu biết về hiện tượng hôn nhân này nhưng hắn là người hiền như khúc gỗ nên cũng không nghĩ tới biện pháp giải quyết vượt mức pháp luật này.



Bây giờ hắn nghe thấy Bàng Vũ Cầm chủ động nói ra thì thoáng sững người hỏi: "Đồng thê, bắt buộc phải vậy sao?" Bàng Vũ Cầm gượng cười nói: "Ngoại trừ đồng thê, chúng ta không còn biện pháp nào khác".



Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi ôm Bàng Vũ Cầm nói: "Thế thì thiệt thòi cho nàng quá".



Lệ trào ra khoé mắt, Bàng Vũ Cầm gượng cười nói: "Phu quân rất tốt với thiếp.



Thiếp còn thiệt thòi gì nữa sao.



Việc này đã bị định đoạt như này, nhất định không thể để người ta bị thiệt thoài.



Mặc kệ bọn họ có mục đích gì, việc chúng ta làm chúng ta phải chịu trách nhiệm.



Sáng sớm mai thiếp sẽ cho người tới mai mối".



"Điều này...".



"Việc này cứ nghe lời thiếp đi nha? Chàng không cần để ý, cứ để thiếp xử lý là được".



Đỗ Văn Hạo thấy ấm áp trong lòng, thật sự không thể nói gì nữa khi cưới được một người vợ khéo léo chiều lòng phu quân như nàng.



Hắn cực kỳ cao hứng khi ôm sát bvc vào người, còn cả kích động cùng với hổ thẹn.