Tống Y
Chương 399 : Tức vị trước
Ngày đăng: 19:23 18/04/20
Ung Vương vô vùng hoảng sợ, ngồi phịch xuống đất, gương mặt co rúm, hắn hoảng sợ gào lên chói tai: "Hoàng huynh! Hoàng huynh tha mạng!".
Hắc Bạch Vô Thường bồng bềnh, đung đưa trên mặt hồ cũng đã tiến tới nơi. Bốn phía xung quanh cũng lờ mờ xuất hiện vô số quỷ hồn bị đứt đầu, chặt chân, tay, phát ra những tiếng rên rỉ bi thảm.
"Trả lại mạng ta" Tống Thần Tông lơ lửng trên không trung, giơ cao hai tay.
Ung Vương vung tay loạn xạ gào lên: "Tha mạng! Tha mạng! Hoàng huynh. Đệ sai rồi. Đệ hiểu rằng đệ sai rồi. Tha mạng".
"Nói. Tại sao người phải dùng Chu sa hại chết ta?" Âm thanh phiêu đãng của Tống Thần Tông vang lên.
"Đây đều là chủ ý của Tư Mã Thiên Sư. Đệ không có suy nghĩ như vậy. Hoàng huynh tha mạng!".
Hai mắt Ung Vương hoảng sợ trợn trừng trừng. Hắn ngồi trên mặt đất, liên tiếp trượt lại phía sau, không ngờ đã lui tới cạnh bờ hồ. Hai tay hắn không còn gì chống đỡ. Hắn mất đà ngã xuống dưới. "Thùm" một tiếng vang lên, Ung Vương ngã vào trong bùn nhão.
Âm thanh phần phật không ngừng vang lên. Bốn phía xung quanh liên tiếp xuất hiện hài cốt, vươn cánh tay trắng hếu chụp vào người Ung Vương. Kéo tay hắn, kéo tóc hắn, cắn vào vai hắn.
Ung Vương đã sợ tới mức mất hết cả dũng khí: "Hoàng huynh! Đệ sai rồi. Đệ không nên hạ độc hai huynh. Xin tha mạng".
Thân hình Tống Thần Tông phiêu lãng trên không trung nghiêm nghị quát to: "Nói. Tại sao phải hại chết ta?"
"Đệ đáng chết. Tất cả là vò đệ thèm thuồng ngôi vị Hoàng Đế của Hoàng huynh nên mới thế. Đây tất cả đều là chủ ý của Tư Mã Thiên Sư".
"Nói. Các ngươi hại chết ta như thế nào?"
"Tư Mã Thiên Sư hắn nói cho đệ. Hắn nói hắn luyện đan nên biết rõ ăn nhiều Chu sa cũng có thể gây chết người nhưng người khác lại không biết. Hắn bảo đệ cho thêm Chu sa vào trong thuốc của huynh, có thể hại chết huynh mà quỷ thần đều không hay biết. Đệ đáng chết. Đệ đáng chết, đệ đã tin lời hắn. Cầu xin Hoàng huynh tha mạng".
Ung Vương không ngừng vùng vẫy trong đám bùn nhão. Sặc sụa, gào thét hoảng loạn, âm thanh cực kỳ bi thương, thê thảm, gương mặt bị cào xé, máu be bét, co rúm lại vì sợ hãi. Hai tay Ung Vương không ngừng cào cấu, loạn đả, cắn xé, vật lộn chống cự lại những cánh tay của quỷ hồn.
Những quỷ hồn kia kéo Ung Vương ra giữa hồ nước. Ung Vương vừa hoảng sợ la gọi người của mình, vừa vùng vẫy một cách hoảng sợ tuyệt vọng trong nước, thân thể hắn không ngừng di chuyển ra giữa hồ nước.
Ngay khi nước ngập tới thắt lưng của Ung Vương, ở trên ngọn núi nhỏ ngay cạnh hồ vang lên một giọng nói: "Mau cứu người".
Đột nhiên ánh sáng nổi lên bốn xung quanh, sáng rõ như giữa ban ngày. Mấy thị vệ đeo một nạ phòng độc đã chạy tới, kéo Ung Vương từ dưới vũng bùn dưới hồ lên bờ rồi nhanh chóng đưa tới một ngôi viện nhỏ cách đó không xa.
Toàn thân Ung Vương dính bùn bẩn thỉu, hắn đã không còn khống chế đại, tiểu tiện của mình. Phân, nước tiểu chảy tràn ra, vương vãi khắp trên mặt đất. Mùi hôi thối bay khắp không trung. Những thị vệ đeo mặt nạ phòng độc tới kéo Ung Vương lên thì không thể hứng chịu cái mùi đó nhưng những thị vệ cảnh giới dưới chân núi nhỏ thìm không thoát được. Bọn họ chỉ có thể cau mày, bịt mũi, không dám đứng quay mặt theo hướng gió.
Vương Giai thoáng sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lát ông ta liền khom người nói: "Hồi bẩm Hoàng Thái Hậu, lão thần tán thành đối với chủ ý của Thái Tể tướng. Lão thần cho rằng vì thể diện của Hoàng gia nên chuyện này không nên loan truyền ra ngoài, cũng không nên đưa vào chính sử. Đối với bên ngoài chỉ nói ngắn gọi là Ung Vương thương tiếc Hoàng huynh nên tự nguyện vào lăng thủ hộ".
Hoàng Thái Hậu rốt cuộc cũng nhếch mép cười vẻ thoả mãn. Nàng nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi nói, ý kiến của Vương ái khanh, chúng ai khanh nghĩ sao?"
Giây phút này trong trắc điện sáng như ban ngày. Nụ cười thoả mãn của Hoàng Thái Hậu đều lọt vào trong mắt của các phụ chính đại thần nên ai nấy cũng khom người nói: "Bọn thần tán thành".
"Được, đã như vậy thì việc này đã xong rồi" Hoàng Thái Hậu dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Thế nhưng còn chưa tới một canh giờ nữa là tới lúc khiêng linh cữu đưa tang, phải chỉ định ra người dẫn dắt Hoàng gia khiêng linh cữu. Chúng ái khanh có đề nghị gì không?
Giờ đây trong việc tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế, Ung Vương vì mưu hại Hoàng Thượng mà bị hạch tội, vĩnh viễn ở Đế lăng, lại đã nổi điên, đương nhiên cũng không thể chỉ định một người điên làm Hoàng Thượng, đã rút lui ra khỏi cuộc canh tranh này. Lúc này chỉ còn một lựa chọn duy nhất là lục Hoàng tử, Duyên An Quận Vương Triệu Hú. Hoàng Thái Hậu biết rõ mà còn hỏi hiểu nhiên chỉ muốn từ miệng mọi người có kết quả này, càng lộ rõ vẻ độ lượng, uy nghi.
Mặc dù kết quả này giống như là rận trên đầu hói nhưng rõ ràng dù lớn hay nhỏ cũng coi như công lao ủng hộ. Nhưng mà lúc này đây Thái Xác thực sự không có ý nói trước. Dù sao trước kia ông ta cũng gắng sức ủng hộ Ung Vương nối ngôi Hoàng Đế. Lần này tình hình xoay chuyển quá nhanh theo chiều hướng xấu. Tốt nhất là để cho Vương Giai nói trước sau đó bản thân mình ra mặt ủng hộ. Trong khi đó Vương Giai cũng có tính toán riêng của mình. Ông ta hiểu rằng ngôi vị Hoàng Đế rốt cuộc đã định, lục Hoàng tử sẽ nối ngôi. Lúc này ủng hộ hay không, công lao cũng đã được xác nhận, dù lúc này không nói cũng không ảnh hưởng gì. Tốt nhất hãy để người phe bên kia nói ra trước như vậy là hai phái thống nhất, lại càng thêm thoả đáng.
Thái Xác thấy Vương Giai không biểu hiện thái độ gì, trong khi đó Hoàng Thái Hậu lại nhìn mình nên đành phải chắp tay nói: "Thần cho rằng Duyên An Quận Vương chính là Hoàng tử trưởng, xứng đáng thừa kế ngôi vị Hoàng Đế của tổ tiên. Vì Hoàng Đế chỉ huy khiêng linh cữu đưa tang. Sự việc gấp gáp, xin Hoàng Thái Hậu noi theo Lưu Hoàng hậu của Nhân Tông hoàng đế nghe báo cáo và quyêt định sự việc, tham gia công việc quốc sự" Nói xong ông ta vén áo bào quỳ xuống dập đầu.
Thái Xác vốn kiên quyết ủng hộ Ung Vương kế vị nhưng nay thủ lĩnh của phe đó đã đào tẩu, ủng hộ lục hoàng tử kế vị, mấy người Hàn Chẩn bên phe đó đương nhiên cũng phải đi theo. Tất cả đều tỏ thái độ tán thành, cùng quỳ xuống dập đầu.
Kết quả này khiến Vương Giai cực kỳ cao hứng, ông ta cũng vén áo bào quỳ xuống nói: "Duyên An Quận Vương xứng đáng kế thừa thiên hạ, cũng là thuận theo thiên mệnh. Hoàng Thái Hậu có thể dùng cương vị Thái Hoàng Thái Hậu, buông rèm chấp chính, nhất định sẽ khiến quốc thái dân an".
Triệu Hú chính là cháu nội của Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao. Triệu Hú lên ngồi Hoàng Đế. Tất nhiên Cao Thao Thao chuyển từ Hoàng Thái Hậu lên Thái Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu liếc nhìn Đỗ Văn Hạo, thấy hắn nhìn mình mỉm cười gật đầu lúc này mới chậm rãi nói: "Chúng ái khanh đã đồng lòng nhất trí Duyên An Quận Vương kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, Ai gia cũng đồng ý. Việc này đã định. Chúng ái khanh hãy nói xem chừng nào có thể tiến hành lễ đăng cơ của tân Hoàng Đế?"
Vương Giai khom người nói: "Việc tang của tiên đế hơn một tháng rồi. Việc quốc sự một mực do lão thần và Thái Tể tướng cùng nhị vị Vương gia tạm cai quản. Mọi việc bọn vi thần đều cẩn thận mà không dám quyết định. Nay tân Hoàng Đế đã định, mọi việc cũng nên quay lại quy củ. Theo như lão thần thấy hãy mô phỏng theo sau thời Tây Hán Vũ Đế, lập tức lên ngôi, cũng xin thỉnh Hoàng Thái Hậu lập tức chấp chính, nghe tấu sớ và quyết định".
Hoàng Thái Hậu nói: "Hôm nay đăng cơ liệu có gấp quá không?"
"Xin Hoàng Thái Hậu yên tâm. Hơn một tháng nay bọn lão thần đã chẩn bị cho việc tân Hoàng Đế đăng cơ, chỉ còn chờ quyết định của Hoàng Thái Hậu".
"A, các ngươi nghĩ rất chú đáo. Chúng ái khanh, ý của các khanh thế nào?"
Thái Xác cũng khom người nói: "Vi thần cũng tán thành ý của Vương Tể tướng".
Hoàng Thái Hậu cười thoả mãn, chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy thì hãy làm theo lời các khanh nói tức vị trước. Còn về phần nghe tấu chương, quyết định quốc sự, Ai gia vốn tính thích yên tính nhưng Hú nhi tuổi còn nhỏ, các khanh lại một mực đề nghị Ai gia nghe tấu chương và quyết định. Ai gia nghĩ cũng không thể trốn tránh được. Ai gia đồng ý với bản tấu của các khanh, cùng nghe tấu và quyết định quốc sự sau này khi Hoàng Thượng trưởng thành, Ai gia sẽ trả lại cho Hoàng Thượng".
Tân Hoàng Đế đã xác định. Sắc mặt mọi người đều vui mừng nhưng vấn đề là nụ cười của mấy người Thái Xác có vẻ miễn cưỡng