Tống Y

Chương 402 : Tiêu chuẩn của thắng bại

Ngày đăng: 19:23 18/04/20


"Văn Hạo" Đỗ Văn Hạo thấy dáng vẻ làm nũng của Cao Thao Thao vô cùng đáng yêu. Đỗ Văn Hạo không nhịn được ôm lấy nàng, gắn miệng vào đôi môi mọng đỏ của nàng, trong đầu thầm tính toán: thơ Đường, Tống từ. Nàng đương nhiên hiểu rõ từ Bắc Tống về trước, vậy chỉ còn từ Nam Tống về sau. Người nổi tiếng ở Nam Tống cũng không thiếu. Ví dụ như Lý Thanh Chiếu gì đó, Lục Du, Tân Khí Tật, Khương Toạ, Văn Thiên Tường vân vân. Cũng may bản thân mình có bá phụ không chỉ tinh thông Trung y mà còn rất yêu thích thơ, từ cổ. Khi mình còn bé, đã rất nhiều lần bắt mình học thuộc lòng, trong đầu vẫn còn nhớ được một ít, thật sự để đối phó lại cũng không thành vấn đề. Hắn liền nói: "Vậy được rồi, ta cung kính không bằng tuân lệnh.Nhưng mà cũng cần phải nói trước ta ngâm thơ, sáng tác từ không được tốt lắm, nàng cũng đừng làm khó ta. Ta làm không được cũng đừng chê cười ta".



Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao vỗ tay nói: "Ừ. Vậy chúng ta đã định, không được phép chơi xấu".



"Đó là đương nhiên. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy".



"Được. Ngươi còn phải giúp ta đánh đàn" Cao Thao Thao hưng phấn ôm mặt hắn, ngẩng đầu nói.



"Đánh đàn ư? Đàn tranh, cầm, tỳ bà ta đều không đánh được. Nói không chừng nàng phải nút bông".



"Ai bảo ngươi đánh đàn" Cao Thao Thao cười hì hì. Nàng chụp lấy thanh bảo kiếm bên hôn Đỗ Văn Hạo, xoàn xoạt rút kiếm ra một nữa, ánh kiếm lấp lánh, lạnh giá rồi lại ấn thanh kiếm lại nói: "Ta đánh đàn, ngươi múa kiếm.



"Múa kiếm?"



"Ngươi đường đường là Đại tướng quân, đừng nói với ta là ngươi không biết múa kiếm chứ?"



Quả thật Đỗ Văn Hạo không học qua kiếm thuật. Hắn mới học Cầm nã thủ và Phân thân thác cốt của Lâm Thanh Đại. Nhưng mà Lâm Thanh Đại là võ lâm cao thủ. Hắn có thể bớt chút thời gian học kiếm thuật, có sự trợ giúp của Lâm Thanh Đại hẳn cũng không có vấn đề gì. Bất chợt Đỗ Văn Hạo nhớ tới phim "Tần Dũng" có cảnh lá rụng, mữ nữ đánh đàn, tướng quân múa kiếm, tức thì nhiệt huyết trong lòng bốc lên, hắn gật đầu nói: "Được. Nàng đánh đàn, ta múa kiếm trợ hứng".



"Hay hay hay" Cao Thao Thao hưng phấn nói hay ba lần. "Chỉ tiếc bây giờ trời đã tối đen, nếu không ta thực sự muốn bắt đầu ngay lập tức".



"Ha ha. Ta muốn trước tiên sửa lại toà đình ngắm mưa, có cảnh sắc đẹp, khi đó mới có tâm tình tốt".



"Nói rất đúng. Ngày mai ta cho bọn chúng tiến hành, sẽ hoàn thành trong vòng nửa tháng".



"Ừ, tốt lắm".



Cao Thao Cao thấy sắc trời ngày một tối dần, cảnh sắc bên ngoài đình không còn nhìn thấy rõ, mưa cũng dần dần to lên. Được sự che giấu của màn đêm, lá gan của Cao Thao Thao cũng lớn dần. Nàng ôm cổ Đỗ Văn Hạo, kiễng chân hôn hắn.



Đỗ Văn Hạo ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao, đôi ma trảo của hắn không ngừng vuốt ve thân thể lồi lõm hấp dẫn của nàng. Lần này hai người hôn nhau rất lâu, bốn phía chỉ có tiếng mưa rơi tí tách.



Khuôn mặt Cao Thao Thao đỏ bừng, hơi thử gấp gáp, nàng lên tiếng: "Lần trước chúng ta nói, sau khi việc tang xong xuôi sẽ tìm thời gian đi chơi, nghỉ ngơi thoải mái, hồi phục mấy ngày. Ngươi nói xem chúng ta nên đi chỗ nào?"



"Nàng quyết định. Nàng muốn đi đâu ta sẽ theo nàng đi tới đó" Đỗ Văn Hạo ôm lấy khuôn mặt trơn mịn của nàng, ôn nhu nói.
"Đế vương đánh giá thắng bại của cuộc chiến tranh thì phần nhiều dựa vào góc độ suy xét chính trị, đánh giá tình thế trước cuộc chiến và sau cuộc chiến, đánh giá cái được, cái mất sau cuộc chiến. Đánh thắng một cuộc chiến nhưng quốc gia cuối cùng không đạt được lợi ích, thậm chí phải đối mặt với một tình hình nghiêm trọng. Đối với bậc đế vương mà nói, cuộc chiến tranh đó đã không thắng".



Cao Thao Thao chỗ hiểu chỗ không, gật đầu hỏi: "Còn tướng quân lãnh binh thì sao?"



"Tiêu chuẩn thắng bại của tướng quân là tương đối. Bởi vì nếu thật sự xảy ra chiến tranh, có thể chia ra làm ba mức độ như sau: Mức độ thứ nhất là tình hình thắng bại từ đầu đến cuối của toàn bộ cuộc chiến tranh. Mức độ thứ hai là tình huống thắng bại của chiến dịch đại quy mô. Mức độ thứ ba chính là tình huống thắng bại của những trận chiến. Là một tướng lĩnh quân sự cao cấp nên chú trọng tới mức độ thắng lợi chiến tranh ở mức độ thứ nhất. Nếu như đạt được thắng lợi này thì cho dù có thua một số chiến dịch hay những trận chiến nhỏ thì cũng coi là người chiến thắng".



"Có lý" Cao Thao Thao liên tục gật đầu. "Thắng bại của chiến dịch đại quy mô là như thế nào?"



"Đây cũng là một điều rất quan trọng. Sau một chiến dịch đại quy mô, rất có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tương quan thực lực của hai bên, đến nỗi ảnh hưởng tới kết quả của cả một cuộc chiến. Vì vậy nhất định phải tận dụng được kết quả thắng lợi của nhiều chiến dịch đại quy mô mới có thể chuyển hoá thành thắng lợi cuối cùng của cả một cuộc chiến. Nhưng đây không phải là điều tuyệt đối. Vì dù có đôi khi liên tiếp giành được mấy thắng lợi trong chiến dịch đại quy mô nhưng lại thua trong một chiến dịch quan trọng nhất sẽ dẫn tới thất bại trong cả một cuộc chiến. Cuộc chiến giữa Tây Hán Lưu Bang cùng Hạng Vũ chính là một minh chứng tốt nhất".Cao Thao Thao thở dài nói: "Đúng vậy. Tây Sở Bá Vương đánh giết Lưu Bang đại bại nhưng không giết chết Lưu Bang ở Hồng Môn Yến. Kết quả cuối cùng thất bại trong cuộc chiến Cai Hạ, tự vẫn ở Ô Giang".



"Đúng vậy. Thắng bại của trận đánh nhỏ có thể chuyển hoá thành thắng bại của cả một chiến dịch lớn. Nhưng mà phán xét thắng bại một cuộc chiến không thể giới hạn trong những trận đánh nhỏ lẻ. Bởi vì trận đánh riêng lẻ có thể là vì suy sét tới toà cục mà cố ý để thua. Ví dụ như cuộc chiến dụ địch nhân xâm nhập, nhất định phải thua vì thế khi xét đoán thắng bại của hai bên nhất định vẫn phải căn cứ vào kết quả của chiến dịch đại quy mô cùng cả cuộc chiến. Lúc đó mới có ý nghĩa".Những giải thích này dễ hiểu, Cao Thao Thao có thể hiểu được: "Vậy nhận xét của ngươi thế nào?"



Nói tới đây, Tiêu công công đã mang theo người của Ngự Thiện phòng đưa cơm tới. Mấy món ăn ngon, cộng thêm một bình rượu thượng giai tinh khiết cùng cho yến tiệc cung đình.



Sau khi đặt trên bàn đá, cùng với để thêm một chiếc đèn bão trên bàn. Loại đèn này che kín gió, không bị ảnh hưởng bởi mưa gió bên ngoài. Tiêu công công không đợi Thái Hoàng Thái Hậu căn dặn đã cực kỳ biết điều, dẫn tất cả mọi người ra khỏi cửa vườn hoa, đóng cửa lại.



Bên ngoài trời mưa phùn bay lất phất, rơi xuống lá cây, những bông hoa, trong bụi cỏ, tiếng mưa rơi tí tách, không khí tràn ngập tình thơ ý hoạ.



Cao Thao Thao kéo Đỗ Văn Hạo ngồi song song, đích thân rót cho hắn một chén rượu, lại rót cho mình một chén. Nàng bưng chén lên, cười ngọt ngào nói: "Hai chúng ta uống cạn chén này. Chỉ mong hai ta có thể lâu dài ở bên nhau".



Đỗ Văn Hạo cũng bưng chén rượu lên nói: "Trên đời này, nàng là lão đại, chỉ cần nàng không ghét ta, không đuổi ta, sẽ không ai có thể đuổi ta rời khỏi nàng".



Cao Thao Thao cười nói: "Đánh chết ta, ta cũng sẽ không bao giờ đuổi ngươi đi"."Ha ha ha. Lần này chính là nàng nói từ chết" trước đó nha. Phạt rượu".



Cao Thao Thao cười khanh khách nói; "Được, được, ta nhận phạt" Nói xong nàng nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó nàng rót một chén khác, ánh mắt đắm đuối nhìn hắn: "Vì tình ý đời này, kiếp này, hai ta cùng uống một chén".



Đỗ Văn Hạo cầm chén rượu, một tay ôm vòng eo nhỏ của nàng nói: "Hay! Cũng vì kiếp sau chúng ta có thể ở cùng một chỗ. Cụng ly".



"Ừ, đúng vậy" Trong mắt Cao Thao Thao ngập tràn niềm hạnh phúc, nàng nhìn Đỗ Văn Hạo, chậm rãi uống chén rượu.



Đỗ Văn Hạo cũng ngửa cổ, uống cạn chén rượu, hắn đặt chén rượu xuống, cầm đôi đũa ngà, gắp một con tôm càng xanh bỏ vào miệng nhỏ nhắn của nàng.