Tống Y
Chương 431 : Sứ thần bí mật
Ngày đăng: 19:24 18/04/20
Lúc này Thái Kinh đang cung kính ngồi ở chỗ kia, mái tóc thưa thớt được buộc cao, hai mắt híp, mũi củ tỏi, môi mỏng mà miệng thì rộng, nhìn qua là có thể đoán ra hắn là một kẻ biết ăn nói, thận choàng trường sam màu xanh, ở trong là trường bào màu đen, chân đi một đuôi giày vải hình lưỡi liềm, bên ngoài giày sạch sẽ không dính chút bùn.
Chân phải phải Đỗ Văn Hạo mới bước vào cửa, Thái Kinh đã nghe được tiếng bước chân, trong nháy mắt nở nụ cười lấy lòng, khom người chắp tay về phía trước: "Ty chức là Thái Kinh tham kiến Đỗ tể chấp!"
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, đi tới ghế chủ tọa ngồi xuống, ra hiệu cho đối phương ngồi, đợi cho tỳ nữ dâng trà lui ra, Thái Kinh mới hạ thấp người, nói: "Ty chức đã tới từ hôm qua, lại đúng lúc Đỗ đại nhân tiến cung, cho nên không thể gặp mặt, hôm nay cuối cùng có thể gặp được, quả thật là vô cùng may mắn".
Đỗ Văn Hạo cười nhẹ, tiểu tử ngươi không phải tìm ta xem bệnh sao, tại sao lúc gặp ta lại không nôn nóng nữa? Liền chậm rãi nói: "Nghe nói Thái đại nhân tìm bổn quan để xem bệnh?"
Thái Kinh vội vàng chắp tay nói: "Ty chức không dám, thực ra là tiện thiếp sắp trở dạ rồi, đột nhiên thân thể không được khỏe, đã tìm nhiều người xem qua, không ngờ bệnh càng lúc càng nặng, cho nên ty chức mới.... Ty chức hiểu rằng đại nhân công vụ bận rộn, vốn không nên làm phiền đại nhân, chỉ là... chỉ là tiện thiếp.. hu hu". Nói đến chỗ thương tâm, Thái Kinh không nhịn được mà nghẹn ngào bật khóc.
Đỗ Văn Hạo đưa mắt lạnh lùng nhìn Thái Kinh, nhưng điệu bộ lại có vẻ chăm chú, hắn cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn không hề có chút biểu lộ gì, thở dài nói: "Đã là như thế, vậy không nên ngồi lâu nữa, đi thôi?"
Thái Kinh có lẽ không ngờ rằng Đỗ Văn Hạo lại sảng khoái như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, thấy Đỗ Văn Hạo đã đi ra đại sảnh, lúc này mới lúc này mới vừa mừng vừa sợ đuổi theo.
Đỗ Văn Hạo phân phó hộ vệ đội trưởng Hứa Hoa Cường chuẩn bị ngựa. Rất nhanh ngựa đã được chuẩn bị xong, Hứa Hoa Cường nói: "Đại tướng quân, ngài còn mang ai đi cùng không?"
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một chút, tính toán xem có nên mang theo nữ quyến theo không, Bàng Vũ Cầm y thuật tốt nhất, Tuyết Phi Nhi không tập trung không nghiêm túc, Kha Nghiêu học y chăm chỉ, đầu óc linh hoạt, cần cù học hỏi, cũng không sợ mất mặt, hơn nữa trí nhớ cũng rất tốt, có thể cho nàng đi theo tôi luyện. Chỉ là chuyện tối ngày hôm qua khiến cho hắn có phần chột dạ, tính đi tính lại thì không thể nghĩ và cũng không nên nghĩ đến nữa. Con người sống là phải biết lúc nào đủ, không nên quá tham lam. Nhân tiện nói: "Bảo phu nhân theo ta là được rồi".
Phủ Doãn Ứng Thiên phủ Thái Kinh, tương đương với thị trưởng Bắc Kinh ở thời hiện đại, tuổi còn trẻ mà đã ngồi được lên vị trí này, có thể bổn sự của hắn cũng khá cao. Nhưng mà vào phủ đệ của Thái Kinh thì thấy hắn cũng không quá mức khoa trương, so với nhà cửa của những quan viên cùng cấp bậc với hắn trong kinh thành cũng không tính là quá tráng lệ. Quan sát tứ phía có thể thấy chủ nhân thiết kế ngôi nhà rất lịch sự tao nhã. Hành lang gấp khúc, tiểu kiều, lương đình, cổng vòm cùng một vài vị trí thông thường đều được điêu khắc tranh hoa điểu ngư trùng(hoa cỏ, chim chóc, cá, côn trùng), chạm trổ cũng thập phần tinh tế, trong nội viện hoa cỏ không nhiều lắm, nhưng đều là những loài hiếm có, xem ra chủ nhân thật sự là người tao nhã. Thái Kinh một đường dẫn Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm đi tới một cái cổng vòm ở giữa nội viện. Trong cổng vòm thì ra là còn có bốn tiểu viện, mỗi tiểu viện lớn nhỏ không đồng đều, đi đến trước một tiểu viện ở phía Đông, Thái Kinh vươn tay làm ra một tư thế mời, thấp giọng nói: "Đỗ tể chấp, Đỗ phu nhân, mời vào!"
Chỉ thấy ở cửa tiểu viện có hai tỳ nữ đang đứng, cúi người hành lễ, sau đó vội chạy đến trước một căn phòng, vén rèm cửa lên, nói lớn: "Thất phu nhân, lão gia đã trở lại".
Vào gian phòng, chỉ thấy trong phòng chỉ thấy hương khói luẩn quẩn, sau màn lụa mỏng có thể thấy được một nữ tử nằm nghiêng trên giường. Thấy có người đến, lúc này tỳ nữ mới cẩn thận đỡ nàng ta ngồi dậy, hai tỳ nữ vén màn lụa mỏng lên. Đỗ Văn Hạo trông thấy một cô gái có độ tuổi ước chừng tương đương với Kha Nghiêu, bụng nhô cao, xem ra mang thai đã được tám chín tháng rồi.
Thái Kinh vội giới thiệu, cô gái này là tiểu thiếp của Thái Kinh, tên là Lâm Hân. Nàng gượng dậy muốn bước xuống hành lễ, liền bị Bàng Vũ Cầm giữ lại: "Ngươi thân thể không khỏe, cứ ngồi xuống đi".
Lâm Hân hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú môi hồng răng trắng đang đứng ở trước mặt mình, bên cạnh còn có một nữ tử dung mạo xinh đẹp, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, lại cúi đầu xuống, từ từ ngồi xuống giường.
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng là kẻ nào đã mật báo?"
"Ty chức không biết, nhưng mà vào lúc đó sự tình này vô cùng bí mật, người biết chuyện này có thể đếm trên đầu ngón tay, lại không biết rốt cuộc là ai, ty chức cũng không dám tự tiện suy đoán. Tiên đế từng phái người điều tra nhưng không có kết quả".
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, người có khả năng biết được sự tình cơ mật như vậy. Ngoại trừ tể chấp chỉ sợ là không còn người khác, vừa rồi bản thân mình cùng các tể chấp thương nghị, may mà được Thái Kinh nhắc nhở nếu không một khi chuyện này lộ ra, chỉ sợ sẽ rất tồi tệ.
Hắn không kìm được mà liếc nhìn Thái Kinh, âm thầm cân nhắc, hai mươi năm sau tiểu tử này có thể trở thành một đại gian thần quyền thế lấn át vua, một tay nắm đại quyền của triều đình, thực sự chẳng những là do giỏi nịnh nọt. Từ chuyện này có thể thấy hắn rất có đầu óc tư duy, có vài phần bản lĩnh thật sự. Vốn muốn tìm cơ hội xử lý hắn, hiện tại xem ra chưa được, còn phải lợi dụng hắn liên lạc cùng Tây Hạ, giải quyết xong vấn đề Tây Hạ. Đến khi có thời gian thì phế hắn đi, để tránh đêm dài lắm mộng, tránh cho hắn có quyền lực to lớn, hại nước hại dân.
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, nói: "Ừm, bổn quan hiểu rồi, ngươi cũng phải cẩn thận làm việc, nếu như hoàn thành tốt việc này! Nếu có thể hoàn thành, hắc hắc, ngươi đã làm được một việc lớn rồi đó!"
Thái Kinh mừng rỡ, đứng dậy thi lễ thật sâu: "Không dám, hết thảy đều dựa vào Đỗ tể chấp, không có quyết sách anh minh của Đỗ tể chấp, bực đại sự như thế này không thể nào hoàn thành được".
"Hắc hắc, trước hết chúng ta không cần bàn luận công lao, chờ sau khi xong chuyện rồi nói sau, sẽ không thiếu điều tốt cho ngươi".
"Vâng vâng, ty chức đa tạ tể chấp đại nhân dìu dắt".
Đỗ Văn Hạo sau khi biết được tin tức này, tất nhiên là đứng ngồi không yên, đứng dậy cáo từ ra đi, gọi Bàng Vũ Cầm, hai người lên xe rời khỏi Thái Kinh phủ đệ một đường đi thẳng về Ngũ Vị Đường.
Đỗ Văn Hạo tiến vào việng tử, thấy hai người Tuyết Phi Nhi cùng Liên Nhi đang nói chuyện dưới hành lang, hai nha hoàn đang quét dọn trong phòng Kha Nghiêu, chú hổ con Khả Nhi cũng dang ngoan ngoãn nằm ở cửa ra vào, tiểu hổ ở trong này thì hẳn là Anh Tử cũng ở bên trong . Hắn dừng bước, Khả Nhi chỉ nhẹ nhàng vẫy vẫy cái đuôi của mình, cũng không đứng dậy, mắt cũng không mở ra, đại khái là lúc Đỗ Văn Hạo tiến đến thì tiểu hổ đã ngửi thấy mùi thân thể của hắn rồi.
Quả nhiên Anh Tử bưng một lọ hoa đã tàn từ bên trong bước ra, trông thấy Đỗ Văn Hạo vội vàng cúi người thi lễ.
"Kha Nghiêu đâu? Đi ra ngoài rồi sao?" Đỗ Văn Hạo thăm dò.
Anh Tử mỉm cười đem Thanh Hoa Sứ trong tay đưa cho nha hoàn bên cạnh, nói: "Mấy ngày nay Nghiêu cô nương bận rộn cùng Tứ phu nhân học công phu, ta xem tâm tình nàng rất cao, ngài chân trước vừa bước đi, thì nàng đã kéo Tứ phu nhân ra ngoài rồi. Thiếu gia, hôm qua ngài vừa uống rượu, sáng hôm nay lại dậy sớm, thời gian gần đây dường như gầy đi một chút, còn phải bận rộn bao lâu nữa mới có thể nghỉ ngơi?"