Tống Y
Chương 432 : Mò đá qua sông
Ngày đăng: 19:24 18/04/20
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Thời gian gần đây đại khái cũng không có thời gian rảnh rỗi. Đúng rồi, tập phải tiến cung lập tức, khả năng là sự tình có thể rất bận rộn, trở về có lẽ sẽ đã khuya, các ngươi ăn cơm tối trước đi, không cần chờ ta".
Tuyết Phi Nhi nói: "Ca, hôm nay là sinh nhật của Kha Nghiêu. Vũ Cầm tỷ nếu như ngày hôm nay huynh có thời gian thì nên về sớm dùng cơm".
Đỗ Văn Hạo không có thời gian suy nghĩ, lập tức dáp: "Thế ư? Được rồi, nhất định ta sẽ trở về!" Liên Nhi nhịn không được cười nói: "Không được tay không trở về mới đúng".
Tuyết Phi Nhi nói: "Hôm qua Thanh Đại tỷ nói đùa với Kha Nghiêu, nói rằng nàng đã lớn, năm sẽ tìm cho nàng một người tốt, dù sao giờ đây nàng cũng là nghĩa muội của tể chấp tướng công, muốn tìm cho nàng một gia đình tốt không phải là rất dễ dàng sao? Trong thành Khai Phong này không ít quan lớn giàu có muốn đăng môn kết thân".
Bàng Vũ Cầm vội vàng nháy mắt với Tuyết Phi Nhi. Tuyết Phi Nhi dường như không hiểu ánh mắt đó có ý gì, cho nên nói tiếp: "Giờ đây nàng tuổi nàng cũng không còn nhỏ nữa, nếu không sớm tìm chồng, chỉ sợ thành lão cô cương rồi thì... Hì hì".
Sắc mặt Đỗ Văn Hạo xám lại, cũng không nói chuyện, chắp tay sau lưng đi vào phòng, để cho Anh Tử giúp đỡ thay đổi quan bào, buồn bực xuất môn, mang theo đội hộ vệ ky mã.
Liên Nhi nhẹ giọng hỏi: "Lão gia làm sao vậy? Giống như là không được vui".
Tuyết Phi Nhi nhếch miệng, cười nói: "Các ngươi không biết là hai ngày nay chỉ cần là lão gia chúng ta ở nhà, thì Kha Nghiêu nhất định sẽ không xuất hiện sao?"
Bàng Vũ Cầm trừng mắt liếc nàng, nói: "Phi Nhi. Tỷ hiệu muội nghĩ gì, muội không nên suy nghĩ nhiều. Muội quên rằng, khi ở trên núi trên núi Nga Mi. Kha Nghiêu ở trước mặt chúng ta đã xác nhận rằng nàng sẽ không gả cho lão gia nhà chúng ta, chắc là do trùng hợp thôi, cho nên mới không gặp".
Liên Nhi cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, đừng xem cô nương Kha Nghiêu này ngày thường lúc nào cũng tươi cười với tất cả mọi người, thật ra trong xương tủy thanh cao tự ngạo vô cùng, nàng không chỉ một lần nói với người khác rằng thà cả đời không lấy chồng chứ không làm thiếp".
Tuyết Phi Nhi nói: "Miệng người hai da(chỉ lời nói không đắc bằng), chẳng lẽ mọi người đều tin sao?"
Bàng Vũ Cầm cùng Liên Nhi liếc nhìn nhau, lắc đầu. Bàng Vũ Cầm cười trộm nói: "Ngươi đó, ta còn tưởng rằng ngươi cùng Kha Nghiêu đã không có khúc mắc gì nữa, thì ra trong lòng vẫn còn canh cánh, lo lắng nàng gả cho tướng công?"
Tuyết Phi Nhi nghe xong lời này gấp đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên, nói: "Các ngươi sao mà không nhìn ra, vừa rồi ca mới nói buổi tối sẽ không về dùng cơm. Bảo chúng ta không cần chờ hắn, nhưng Anh Tử vừa nói hôm nay là sinh nhật của Kha Nghiêu, hắn ngay cả suy nghĩ cũng không cần, lập tức hứa sẽ trở về".
Liên Nhi nói: "Nhất định là ngươi quá đa tâm rồi, ta xem bất cứ người nào trong chúng ta như vậy, thì lão gia cũng sẽ trở về".
Tuyết Phi Nhi nói: "Chúng ta đều là thê thiếp của hắn. Tất nhiên là hắn sẽ trở về, nhưng Kha Nghiêu, nàng..."
Lời của Tuyết Phi Nhi còn chưa nói hết, thì từ bên ngoài vang lên một tràng cười vọng vào, Liên Nhi vội vàng nói với nha hoàn ở bên cạnh: "Nhanh bưng cháo cùng bữa sáng cho tứ phu nhân cùng Kha Nghiêu cô nương, bọn họ chưa ăn cơm đã đi ra ngoài, lúc này chắc là đã đói rồi".
Tuyết Phi Nhi cúi đầu nhỏ giọng thì thầm: "Hẳn là nàng có Thiên Lý Nhãn, cho nên mỗi lần đều nắm được thời gian lão gia xuất môn hoặc trở về, các ngươi còn chưa tin. Hừ, chúng ta cứ xem xem".
Lời của Tuyết Phi Nhi vừa dứt, Kha Nghiêu liền cất bước đi vào, thấy nàng đang mặc một thân áo gấm bằng gấm màu hồ lan, quần tơ lụa màu trắng, ở phía trên triêu ba đóa hồng mai nho nhỏ, một đai lưng màu trắng thắt lên cái eo nhỏ tinh tế của nàng. Mái tóc đen nhánh được bím lại có một cây trâm trâm ngọc hình hoa mai trắng xuyên qua, tuy giản dị nhưng lại rất ưu nhã, trên mặt trang điểm một lớp phấn mỏng. Đang liên tục bước tới, cười khanh khách tiến vào đại sảnh.
"Ừm, ta cảm thấy chủ ý của chàng đều tốt. Hơn nữa, cho dù có điểm không chắc chắn cũng không sao cả. Sai rồi thì chúng ta có thể sửa đổi, không thử làm sao biết phương pháp này không tốt?"
"Hắc hắc, đúng vậy, thế này gọi là mò đá qua sông! Cải cách cần phải thử nghiệm, cũng có thể mắc phải sai lầm, sai rồi có thể sửa đổi, không thử nghiệm thì vĩnh viễn không phát hiện ra chỗ sai. Ha ha, tư tưởng của nàng rất giống tư tưởng của một vĩ nhân, thảo nào có thể làm lãnh tụ của một quốc gia".
Cao Thao Thao ngạc nhiên nói: "Vị vĩ nhân ấy là ai?"
Đỗ Văn Hạo đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết về công cuộc cải cách ở xã hội hiện đại do Đặng Tiểu Bình trù tính, chỉ cười cười nói: "Ta cũng không nhớ được. Dù sao cũng đã từng có vị lãnh tụ nói qua như vậy. Đúng rồi, nàng còn hạ ý chỉ gì nữa?"
"Về hạn chấm dứt tuổi quân! Đối với việc cắt giảm tướng sĩ sương quân dựa theo suy nghĩ của chàng mà an bài, Hộ bộ, Lại bộ, cùng Binh bộ Thượng thư đều chưa từng làm như vậy. Đều nói phương pháp này rất mới mẻ, xem ra là tốn không ít tiền bạc nhưng có thể ổn định cắt giảm sương quân, tương lai tiết kiệm được sẽ vượt xa so với tốn kém".
"Đúng đúng, đây mới là người nhìn xa trông rộng! Còn có gì nữa không ?"
"Có". Cao Thao Thao nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Ta còn hạ chỉ, chấm dứt tất cả các biến pháp rồi. Ta không thể để cho những biến pháp hại người này gây tai họa cho dân chúng".
Đỗ Văn Hạo mặc dù biết Cao Thao Thao là đầu lĩnh của phe bảo thủ, vừa chấp chính nhất định sẽ bãi bỏ toàn bộ hiến pháp, chỉ là không ngờ lại nhanh đến như vậy.
Cao Thao Thao nhìn thần sắc của hắn có chút ảm đảm, thấp giọng hỏi: "Ta đình chỉ việc áp dụng biến pháp chàng không vui sao?"
Đỗ Văn Hạo miễn cưỡng cười cười, thấp giọng nói: "Sao lại không. Giờ đây biến pháp đã hoàn toàn biến chất rồi, mất đi ý đồ vì nước vì dân năm xưa, thậm chí trở thành tranh giành lợi ích với dân rồi, phế bỏ di cũng tốt".
Cao Thao Thao lập tức cao hứng trở lại, vuốt vuốt tóc nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, trước kia chàng đã nói với ta ràng thật ra ý định ban đầu của biến pháp là rất tốt, suy nghĩ cũng rất hay, nhưng mà trong lúc chấp hành thì bị biến dạng. Ta lại nghĩ, nó đã rối tinh rối mù như vậy rồi, nếu cứ để cho chàng tới thu thập cục diện rối rắm như vậy cũng phiến toái, không bằng cứ phế nó đi, tương lai chàng nghĩ ra biện pháp hay có thể ích quốc lợi dân, chúng ta lại áp dụng, chàng nói có đúng không?"
Đỗ Văn Hạo vừa mừng vừa sợ: "Nàng nguyện ý để cho ta áp dụng biến pháp?"
"Ừm, nhưng trước tiên chàng phải giúp ta chính lý quân đội, cũng để cho tất cả mọi người nhìn ra bản lĩnh thật sự của chàng, khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục, khi đó ta lại cho chàng thực hiện biến pháp, lúc đó như nước chảy thành sông rồi".
"Hay lắm! Nàng nói không sai, nếu như ta ngay cả quân đội cũng không thể quản tốt thì nói gì đến chuyện biến đổi cả một quốc gia".
"Đúng vậy!" Cao Thao Thao ôm cổ hắn nhẹ nhàng hôn một cái: "Không nên vội vàng, chúng ta tiến từng bước một, chàng đã nói không thể vì cái lợi trước mắt mà phải hành tuần tự, đúng không nào?"
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu: "Nàng nói không sai, nàng còn tuyên bố ý chỉ nào khác không?"
"Không có!" Cao Thao Thao sẵng giọng: "Xem chàng đi, từ sáng tới giờ ta làm nhiều việc như vậy, chàng lại còn ngại không đủ, muốn khiến cho ta mệt chết ư?"
"Hắc hắc. Khổ cực cho Thao Thao của ta rồi!" Đỗ Văn Hạo ôm lấy nàng đặt lên giường, rồi thân mật một hồi. Khiến cho Cao Thao Thao như lọt vào trong sương mù lúc này mới ngừng tay.