Tống Y
Chương 456 : Kỳ binh
Ngày đăng: 19:25 18/04/20
Vẻ mặt Khắc Mã tỏ ra vô cùng đau khổ hỏi: “Vậy tể chấp dự định thế nào?”
Đỗ Văn Hạo vung tay lên, dứt khoát nói: “Thời gian là rất quý giá, ta cũng không muốn chúng ta bị chậm trễ. Chúng ta không cần nhiều như vậy, cắt bớt lại một chút đi. Đi như vậy, từ mã trường Sơn Dan hướng tới biên cảnh Thổ Phiên, đường lớn rộng rãi, dài cả trăm dặm được rồi. Ngoài những chỗ mã trường Sơn Dan cắt lại cho chúng ta, Cam châu, Lương châu và các địa phương còn lại thì cho chúng ta thuê trong năm mươi năm, vậy là tốt lắm rồi. Tiền thuê tính theo kim ngạch tiến cống, gấp đôi lên là được. Những hiệp nghị cống tiến hàng năm từ trước tới nay vẫn sẽ không hề có các điều khoản gì khác. Ngoài ra, song phương những quân dân bắt được trước đây đều không phải trả lại. Đại Tống ta theo quy củ từ xưa, sắc phong Huệ Tông các ngươi là Hạ Quốc vương. Các ngươi nếu cống tiến đầy đủ, chúng ta sẽ có ban thưởng, cho phép giao thương, còn có thể tùy thuộc vào điều kiện mà gia tăng khai mở bến cảng. Cứ như vậy quyết định đi!”
Sở dĩ Đỗ Văn Hạo định ra cái hạn cho thuê năm mươi năm là bởi vì hắn tin tưởng rằng thời hạn đó đủ để cho Đại Tống sửa trị quân đội. Mà trong lịch sử , hơn bốn mươi năm sau, Đại Kim quốc đã quật khởi, hơn nữa còn diệt Đại Tống. Thời gian còn lại của Đại Tống đã không đủ năm mươi năm. Do đó, phải trong vòng năm mươi năm đó trở nên cường đại, còn không, ngoài khoảng thời gian này cũng không còn nhiều ý nghĩa.
Khắc Mã suy nghĩ một chút, Lương Châu cùng Cam Châu mặc dù là chỗ sông lớn trong bình nguyên nhưng lại đa phần chưa được phát khởi khai hoang, hơn nữa lại rất gần biên cảnh của Đại Tống, chịu cảnh chiến tranh liên miên, dân cư ở đây đã bỏ đi nhiều. Ruộng đồng mặc dù phì nhiêu nhưng cũng bị hoang phế vì không có người làm, giá trị không còn đến dưới một nửa tệ, vậy mà bây giờ lại có thể cho thuê với số tiền gấp hai lần tiến cống. Điều này rõ ràng đối với dân cư Tây Hạ vốn thưa thớt rất có lời, mặc dù cũng sẽ mang lại cho Đại Tống không ít tiện nghi.
Nghĩ một hồi, Khắc Mã gật đầu nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi! Để ta trở về bẩm báo Hoàng Thượng, đích thân người viết xuống một đạo mật chỉ, đóng Ngọc vọng đại ấn cho các ngươi làm bằng chứng. Đổi lại, các ngươi phải giúp Hoàng thượng chúng ta đoạt lại hoàng quyền, song phương khi đó sẽ chính thức ký kết lại hiệp nghị.”
“Tốt! Một lời đã định. Hiện tại Lương Thái hậu đã chết, các người còn cần chúng ta làm gì?”
“Nguyên bổn Lương Thái hậu cùng đệ đệ Lương Ất Mai hai người chuyên quyền, Lương Ất Mai đã chết từ mấy tháng trước rồi, Lương Thái hậu sau khi bệnh nặng liền nhường lại tất cả quyền binh to lớn cho con của Lương Ất Mai là Lương Ất Thông. Tên Lương Ất Thông này so với Lương Ất Mai còn muốn ngang ngược, khó đối phó hơn rất nhiều. Chúng ta chính là muốn các ngươi giúp đỡ giết chết Lương Ất Thông.”
“Một chuyện tình đơn giản như vậy, các ngươi sao không phái một sát thủ giết hắn là xong hết sao?”
Khắc Mã cười khổ: “Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, Lương Ất Mai nắm giữ binh quyền, đương nhiên hộ vệ bên người rất nhiều, người khác căn bản không thể đến gần được! Hơn nữa, bên người Hoàng Thượng hiện nay thật không ai có khả năng làm được việc này. Còn nữa, gia tộc của Lương Thái hậu còn có nhất bang đảng vũ, các ngươi cũng nhất định phải giúp chúng ta nhất tịnh tiễn xuất, giải quyết hết mấy đám này, đồng thời tuyên bố sắc phong hoàng vị Tây Hạ vương. Có Đại Tống ủng hộ, Hoàng thượng của ta nhất định sẽ thuận lợi tiếp chưởng quân sự và đại quyền chính trị.”
Hoàng cung Tây Hạ so với Biện Lương Khai Phong nhỏ hơn một chút. Giờ phút này bên trong là tầng tầng lớp lớp phòng thủ, so với lúc bình thưởng tưởng còn muốn sâm nghiêm hơn mấy lần, nếu muốn trà trộn vào đoàn người tiến vào, quả thật là chuyện không tưởng.
Đỗ Văn Hạo cùng nhị nữ đi theo viên quan nọ đi tới Phúc thọ cung bên cạnh Nhân chánh điện. Nơi này chính là chỗ Nhiếp chính vương Lương Ất Thông ở tạm. Mà trước khi vào đây lại phải trải qua thêm một lần kiểm tra rất cẩn thật nữa.
Trong đại điện, có một người tai to mặt lớn, thân thể mập mạp ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa, bên cạnh là một thanh niên với khuôn mặt u sầu. Ngồi bên cạnh người này là một nữ tử dung mạo đoan trang. Cả ba người này đều mặc một thân quần áo tang trắng toát, trên mặt âm tình bất định.
Hai bên đại điện có hai hàng thị vệ đại nội đeo đao đứng ngay ngắn.
Xem bộ dáng thì vị mập mạp ngồi giữa đại điện kia hẳn là Lương Ất Thông.
Trong lòng Đỗ Văn Hạo lại thêm một phen phát lạnh. Tên Lương Ất Thông này thật sự vô cùng giảo hoạt mà, hắn đã đề phòng có người thừa loạn đoạt quyền, cho nên ngay cả ở đại điện cũng sắp xếp rất nhiều hộ vệ. Chỉ sợ lần này muốn đánh cũng sẽ phiền lớn.
Ngay lúc đó, viên quan dẫn dắt cũng giới thiệu một hồi, quả nhiên người ngồi ở chính giữa chính là Tây Hạ Nhiếp Chính vương Lương Ất Thông. Người thanh niên có bộ dáng sầu khổ ngồi bên cạnh chính là người phái sứ thần đến cùng mình liên minh, Tây Hạ Huệ Tông đế. Nữ tử còn lại chính là Hoàng hậu của hắn, cũng họ Lương.
Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Sứ thần Đỗ Văn Hạo, mang theo thê thiếp Vương thị, Lâm thị, xin ra mắt!”
Lương Ất Thông cười lạnh một tiếng: “Ngươi, thằng nhãi này, thật là vô lễ, nhìn thấy Hoàng thượng, cư nhiên dám đứng thẳng không quỳ, còn nói chúng ta là man di? Ta xem các ngươi mới thật sự là những kẻ không biết lễ tiết!”