Tống Y
Chương 457 : Ngọc Lan công chúa
Ngày đăng: 19:25 18/04/20
Đỗ Văn Hạo sửng sốt, không thể tưởng tượng được tên Lương Ất Thông này lại có thể ăn nói lỗ mãng đến như vậy, cười lạnh một tiếng: “Ta là quan đại thần của Đại Tống, làm sao có thể quỳ lạy quân vương của Tây Hạ các ngươi được? Còn nữa, chính là các ngươi mời ta tới chữa bệnh cho Lương Thái hậu, nói gì thì cũng là khách. Như vậy chẳng lẽ phong cách đãi khách của quý quốc từ trước tới nay vẫn thế sao?”
Thấy Đỗ Văn Hạo có vẻ tức giận, Huệ Tông đế khoát tay cười bồi nói: “Hai vị không nên tranh chấp nữa, ở xa tới đương nhiên là khách, mau ban ghế ngồi.”
Lương Ất Thông cố gắng di chuyển cái bụng to đại của mình, hướng về phía Huệ Tông đế trợn trừng mắt nói: “Chỗ này nói chuyện tới phần của ngươi sao? Muốn nói thì tự đi tìm một chỗ nào đó vắng vẻ mà tự nói một mình đi.”
Huệ Tông đế nghe vậy thì đỏ lựng mặt, lập tức không lên tiếng nữa, cúi đầu xuống.
Lương Hoàng hậu, cũng là huynh muội của Lương Ất Thông, là nữ tử của Lương Thái hậu, nghe vậy, lập tức cũng cười khẽ một tiếng: “Quốc tương nói cũng phải, Mẫu hậu trước khi băng hà đã hạ ý chỉ, sai Quốc tương làm nhiếp chính. Hoàng Thượng người cũng không nên tùy tiện can thiệp vào, làm khó cho Quốc tương.”
“Dạ!” Huệ Tông đế vẻ mặt đầy cầu xin, đáp ứng một tiếng.
Nội thị hai bên hiển nhiên sẽ không mang ghế lại cho Đỗ Văn Hạo ngồi. Thế nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn giữ vẻ mặt giễu cợt, tự mình đi tới chỗ chiếc ghế lớn, kéo tới đặt đối diện với Huệ Tông đế, vén y bào ngồi xuống chính giữa, ý bảo nhị nữ cũng ngồi xuống hai bên của mình.
Lương Ất Thông giận tím hết cả mặt, hét lớn lên: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Lỗ tai ngươi có bị điếc không vậy?” Đỗ Văn Hạo cười lạnh nói, “Ngươi không nghe thấy Hoàng Thượng của các ngươi nói ban cho ngồi đó sao? Chẳng lẽ ở Tây Hạ các ngươi Nhiếp Chính vương là lớn hơn so với Hoàng Thượng?”
Vương Nhuận Tuyết và Lâm Thanh Đại vốn dĩ đang rất khẩn trương, thấy tình hình căng thẳng như vậy tì đã rất sẵn sàng ứng chiến rồi, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Đỗ Văn Hạo vẫn thất rất ung dung, hồn nhiên, đương nhiên đem sinh tử để sang một bên thì không khỏi bội phục vô cùng.
Lời này thực sự khiến cho Lương Ất Thông uất ức nghẹn cứng lời, mắt trợn trắng dã, thế nhưng lại không thể nói gì, vì căn bản Đỗ Văn Hạo nói không có sai. Một lát sau, không biết làm gì khác, Lương Ất Thông đành nói tránh đi: “Chúng ta bảo ngươi mau tới chữa bệnh cho Thái hậu, ngươi nên đi ngay lập tức, tại sao còn chần chừ tới chậm, làm hại bệnh tình của Thái hậu nặng thêm, phải xử tội gì đây?”
Dứt lời, Lương Ất Thông phất tay áo một cái, đứng dậy tỏ ý muốn đi.
Đỗ Văn Hạo thật sự vất vả mới có cơ hội vào tới đây, đúng là thời cơ tuyệt hảo để bố trí nội ứng, bây giờ nghe thấy Lương Ất Thông hạ lệnh trục khách, sao có thể cứ như vậy rời đi được, vội bề bộn khoát tay nói: “Quốc tương xin dừng bước!” “Làm gì?” Lương Ất Thông quay người lại hỏi.
Đỗ Văn Hạo sớm đã nghĩ biện pháp tốt đẹp rồi, đứng dậy tiến lên hai bước, trên dưới đánh giá một chút về Lương Ất Thông, hắc hắc cười nói: “Ta thấy Quốc tương đại nhân khí sắc bất hảo. Chắc hẳn quý thể có chuyện không ổn. Ta dù bất tài cũng là một ngự y có chút thành tựu, nguyện ý thay Quốc tương bắt mạch xem qua một chút khuyết điểm.”
“Ngươi mới là có bệnh đó!” Lương Ất Thông trợn trừng hai mắt, “Ta biết ngươi là ngự y, hơn nữa tại Đại Tống cũng có chút xú danh khí, cho nên Thái hậu mới mời ngươi đến chẩn bệnh. Bất quá lão tử ta không có bệnh tật gì, mà dù có bệnh gì đi chăng nữa thì thái y của Tây Hạ chúng ta cũng có không ít người tài, không cần ngươi phải lộ vẻ thương hại!”
Đỗ Văn Hạo thấy Lương Ất Thông tai to mặt lớn như vậy, chắc chắn ở cái tuổi trung niên này sẽ có không ít tật xấu, liền nghĩ bắt mạch cho hắn một chút, tìm được một vài tật xấu hay bệnh chứng gì đó, thổi phồng hù dạo một chút, mượn cơ hội trì hoãn thời gian. Nếu Đỗ Văn Hạo dùng chiêu này đối phó với mấy tên ma ốm hoặc lão nhân thì chắc chắn sẽ rất công hiệu, nhưng tên Lương Ất Thông này lại mới có hơn ba mươi tuổi, thân thể lại rất khỏe mạnh, ít đổ bệnh, cơ hồ chẳng bao giờ phải uống thuốc thang gì. Bây giờ hắn ta lại đang đảm nhận vị trí Nhiếp Chính vương, tinh thần lại càng thêm đa nghi và ương bướng, làm sao có thể tin tưởng lời Đỗ Văn Hạo nói?”
Mắt thấy Lương Ất Thông lại muốn đi, Vương Nhuận Tuyết ở bên nóng nảy, uyển chuyển cất giọng oanh vàng nhẹ nhàng nói: “Quốc tương xin dừng bước!”
Vừa nghe thấy thanh âm này, thân thể Lương Ất Thông lập tức chấn động, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu mạnh mẽ lan ra khắp thân thể, không tự chủ được quay người lại nhìn. Hai mắt hắn tỏa sáng nhìn về phía Vương Nhuận Tuyết.
Vương Nhuận Tuyết giơ ngón tay ngọc lên, nhẹ nhàng đem chiếc khăn sa che mặt gỡ xuống, thở ra một hơi: “Ôi, dùng cái khăn sa này thật là bực mình, Tây Hạ nữ nhân của các người không hiểu sao có thể quen với việc này được nhỉ!”
Lương Ất Thông nhất thời cảm thấy trên trời nổ một tiếng sầm thật to, một ánh sáng như làn sét giáng thẳng một chùy vào tim hắn, khiến thân thể béo ục ịch run rẩy không ngừng. Trên đỉnh đầu các vì tinh tú bảy màu không ngớt quay cuồng bốn phía, trong lỗ tai thì chẳng nghe ra âm thanh gì, chỉ là những tiếng lùng bùng vô nghĩa.
Vẻ mặt hắn trở nên si si ngốc ngốc nhìn Vương Nhuận Tuyết, trong lòng thì không ngớt kinh hô lão thiên: Ông trời của ta ơi, lão Vương lão tử của ta ơi, trên đời này dĩ nhiên lại thật sự có một tuyệt thế mỹ nhân như vậy sao? Không không, khẳng định đây không phải là nữ tử của phàm trần, nhất định là tiên nữ giáng trần! Dưới gầm trời này làm sao đào đâu ra nữ tử xinh đẹp như vậy chứ? Coi như mười mấy nữ nhân của mình cũng được gọi là xinh đẹp đi, nhưng cho dù có cộng cả ba nghìn cung nữ trong cung cộng lại, cũng so ra chưa bằng một cái ngón út của đại mỹ nhân này!
Lão thiên gia! Ta muốn chết! Mỹ nhân như vậy, đừng nói là được hôn nhẹ một cái, cho dù chỉ có thể chạm nhẹ vào móng tay nhỏ bé của nàng một chút, có chết cũng cam tâm mà! Ai nha, nàng nếu có thể theo ta, Nhiếp Chính vương tính làm gì, Quốc tương tính làm gì? Ngay cả Tây Hạ quốc cũng chẳng là cái gì, thậm chí cả Thiên Vương lão tử cũng không tính nốt!