Tống Y

Chương 458 : Bản sắc trư ca

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Hai mắt hắn nhìn thẳng vào Vương Nhuận Tuyết, không chút thần thái, hắn thấy miệng đắng ngắt, hắn chép miệng, giống như có gì đó trong miệng vậy.



nhưng hắn không nỡ rời mắt đi, vẫn tòm tèm nhìn Vương Nhuận Tuyết.Lương hoàng hậu đang đứng bên lại ho hắng một tiếng, chằm chăm nhìn vào anh trai: “Tướng quốc, hãy ngồi xuống đã hãy nói”



Lương Ất Thông như điếc rồi vậy, hắn nuốt nước bọt nói: “Tiểu nương tử tên gì vậy?”



Đỗ Văn Hạo cười ha ha: “Nhiếp chính vương gia, người nhìn chằm chằm vào vờ người khác như thế, không sợ mất thể diện sao?”



Đỗ Văn Hạo cười lớn vậy mà Lương Ất Thông vẫn cứ như người đnag mơ vậy, 3 hồn 7 vía hắn sớm đã quấn lấy Vương Nhuận Tuyết, máu mũi vẫn chảy ra là hỏng cả tấm áo tang: “Tiểu nương tử, sao nàng không nói gì vậy? nàng tên gì?”



Vương Nhuận Tuyết thấy Đỗ Văn Hạo không làm Lương Ất Thông tỉnh lạj được, nếu bị đuổi ra khỏi cung thì nhiệm vụ nội ứng sẽ toi, nàng bèn lên tiếng, thử dùng mĩ nhân kế xem, nàng biết đàn ông rất ít người không động lòng trước vẻ đẹp của nàng.



Không ngờ lại thành công, Lương Ất Thông vốn đã là tên háo sắc, đã đến tuổi trung niên mà trong nhà có những mười mấy thiếp, lại còn có không biết bao nhiêu thị nữ hầu hạ phòng the, đi đến đâu cũng bẻ hoa bắt bướm, bây giờ gặp Vương Nhuận Tuyết sắc nước hương trời, làm sao mà kháng cự lại nổi, giống như hoa rơi vào chú ếch dưới đáy giếng vậy.Vương Nhuận Tuyết thấy bàn tay mũm mĩm của hắn muốn nắm lấy tay mình, thấy bộ dạng háo sắc của hắn, nàng chỉ muốn tát cho hắn một cái nhưng cố kìm lại, đành lùi lại vài bước, giả bộ cười e thẹn.Nụ cười đó khiến cho máu trong người Lương Ất Thông nóng lên như nước sôi vậy, hắn tiến lên muốn nắm tay Vương Nhuận Tuyết.Vương Nhuận Tuyết rũ tay áo, Lương Ất Thông lảo đảo: “Vương gia, mũi của ngài, hi hi, nên lau đi!”



Câu nói đó hết sức yểu điệu yếu ớt, nhưng Lương Ất Thông lại nghe thấy ngay, rất rõ là khác, hắn “a”



một tiếng rồi lấy tay áo lau lau, bị mất mặt trước người đẹp, hắn vội vàng dặn thị nữ mang khăn lại cho hắn.


Ở những góc khuất đền có bố trí thị vệ cảnh giới, ai cũng được trang bị vũ khí.Tây Ha dựng nước trên lưng ngựa, quân vương cũng không kị đao kiếm, huống chi đây đang là lúc căng thẳng, trong hoàng cung bố trí dầy đặc trọng binh, có một số bộ thử không giống với miêu tả của Ngôi Mã, xem ra cách bố trí cũng thay đổi thường xuyên.Vương Nhuận Tuyết cố ý kéo dài thời gian, hỏi này hỏi nọ, ra vẻ ta đang rất hiếu kì, Lương Ất Thông tuy sốt ruột lắm rồi nhưng cũng không dám giục, cố gắng tươi cười tháp tùng người đẹp tham quan hết hoàng cung.Loanh quanh cũng đã đến nửa đêm, Lương Ất Thông nói: “Vương cô nương, chúng ta đến cho bản vương đi, có nhiều báu vật ở đó lắm”



Vương Nhuận Tuyết cũng mệt rồi: “Được thôi! Thiếp là người tham lam, thiếp ma nhắm phải thứ già thì vương gia đừng có tiếc đấy nhé!”



Mỗi nụ cười của Vương Nhuận Tuyết đều khiế Lương Ất Thông hồn bay phách lạc, chỉ muốn đánh đổi tất cả để có được nụ cười của mĩ nhân, nhưng Vương Nhuận Tuyết cứ bám chặt lấy tay Đỗ Văn Hạo, lại còn dùng đèn lồng ngăn cách, chẳng có lấy 1 chút cơ hội.



nghe Vương Nhuận Tuyết đồng ý đến Nhân Chính cung của mình hắn vui như mở cờ trong bụng.Đây là nơi ở tạm thời của Lương Ất Thông sau khi Lương thái hậu băng hà, nhưng bảo vật ở đó thực ra đâu phải của hắn, nhưng được nhiếp chính hắn coi cái gì cũng là của mình, nhưng gì hắn vừa mắt là hắn đem tất về nơi ở của mình.Vừa đến tẩm cung, hắn lập tức dẫn 3 người vào nội thất, mở từng hòm ra khiến người ta lóa mắt.Vương Nhuận Tuyết đường đường là khuê nữ của tể tưởng, bảo vật gì cũng đã từng thấy, nàng chẳng hứng thú gì với mấy thứ này, nhưng tỏ ra thích thú như lần đầu tiên nhìn thấy vậy, xem này xem nọ nhằm kéo dài thời gian.Lương Ất Thông đảo mắt theo mĩ nhân hỏi: “Lúc nãy đi nhiều vậy, Vương cô nương chắc đói rồi, hay ta cho người bày tiệc rượu, chúng ta vừa ăn uống vừa nói chuyện?”



Vương Nhuận Tuyết và Đỗ Văn Hạo nhìn nhau, Đỗ Văn Hạo nói: “Thái hậu vừa băng hà, chúng ta không nên uống rượu đâu?”



Tuy Lương thái hậu là cô hắn, hơn nữa hắn vừa mới nắm quyền, nhưng hắn nà để ý, hắn khoát tay nói: “Không sao, uống trong phòng ta, bên ngoài biết sao được”



Vương Nhuận Tuyết hỏi dò Đỗ Văn Hạo: “Phu quân, chàng thấy sao?”



Đỗ Văn Hạo cười đáp: “Được thôi, vương gia đã không kiêng cữ, vừa may chúng ta đang đói, uống chút rượu cũng tốt”