Tống Y
Chương 460 : Điệu hổ li sơn
Ngày đăng: 19:25 18/04/20
Vương Nhuận Tuyết lạnh nhạt cười nói với Đỗ Văn Hạo: “Được rồi, phu quân, đừng làm khó vương gia nữa.
vương gia sợ rương hòm của chúng ta có gì mờ ám, tiến cung trộm đồ trong cung của vương gia chăng! Để vương gia kiểm tra cho xong đi, thừa thiếu gì chúng ta chịu là được mà!”
Lương Ất Thông luống cuống, lưỡi líu ríu nói: “Vương cô nương thật là…như vậy là coi thường ta rồi ta rồi, ta … ta mà có ý đó thì thiên lôi đánh chết! Hì, Vương cô nương đích thân mang lễ vật đến, còn gì phải lo nữa! Cho qua, lập tức cho qua! Đưa vào quốc khố, đợi qua tang lễ sẽ kiểm sau! Hãy tiếp đón các an hem cho cẩn thận, mọi người trên đường vất vả rồi, đều là người của Vương cô nương, các ngươi thật có mắt không tròng…!”
Tên thị vệ giật mình, vội vâng lệnh, rồi lui xuống vài bước mới dám quay người đi ra.Vương Nhuận Tuyết tươi cười: “Vương gia đúng là hảo hán! Làm việc quyết đoán, Vương Nhuận Tuyết đây vô cùng kính phục, xin kính vương gia 1 ly!”
Tối đó Vương Nhuận Tuyết chỉ có hành tửu lệnh, chứ không chủ động chúc rượu, đây là lần đầu tiên chúc rượu Lương Ất Thông, điều này khiến hắn cười đến tận mang tai, hằn lảo đảo đứng dậy, bưng bát rượu lên nói: “Đa tạ Vương cô nương! Vương cô nương đẹp tựa tiên giáng trần, kính Lương mỗ ly này là cái phúc…cái đức…bản vương…cảu bản vương! Được…ta uống, rượu Vương cô nương mời sao ta lại không uống!”
Hắn uống ừng ực hết bát, nhưng tửu lượng của hắn đã đến giới hạn, làm sao mà trôi hết bát rượu đó nữa chứ, chỉ uống được nửa bát đã cho ra hết!Vương Nhuận Tuyết bịt mũi chạy ra rõ xư, Lâm Thanh Đại và Đỗ Văn Hạo cũng nhăn nhó tránh xa.Lương Ất Thông nôn hết cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, hắn uống nốt nửa bát còn lại, rồi chùi mép, hắn đang định nói gì đó thì bên ngoài có tiếng cấp báo: “Vương gia! Đại điện tế lễ đã sẵn sàng, hoàng thượng mời ngài ra chỉ trì”
Lương thái hậu linh tính có gì chẳng lành, nhưng mọi chuyện quá đột ngột, thêm vào nữa lại có vụ hỏa hoạn lớn thế này nên không chú ý nữa, cũng giục thị vệ đi cứu hỏa.Thị vệ trong ngoài đại điện và ngự lâm quân chia nhau ra đi cứu hỏa, ngự y thì bận rộn chăm sóc Lương Ất Thông, nhưng Lương Ất Thông vẫn bất tỉnh.Đỗ Văn Hạo cũng bon chen vào chữa trị, hắn là thần y do thái hậu mời đến, dĩ nhiên mọi người hi vọng hết vào hắn, nhưng hắn đâu có làm cho tướng quốc tỉnh lại.Bên ngoài điện, quần thần đều kiễng chân hóng chuyện cứu hỏa, không ngờ lửa cháy ngày càng to, mấy cung bên cạnh cũng bị lây lửa, văn võ bá quan đều hoảng sợ.Huệ Tông chạy ra chạy vào, chỉ thị ngự lâm quân với thị nội, đến cung nữ thái giám cũng tham gia chữa cháy.
Những người này vốn nghe theo Lương Ất Thông, nhưng hắn bất tỉnh thế kia, lửa thì không được người, lại là hoàng thượng ra chỉ thị nên ai nấy đều dạ vâng nghe theo.
Chẳng mấy chốc trong ngoài điện đã loạn hết cả lên! Những người còn lại đều ngóng cổ chờ xem thế nào.Đúng lúc này, thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của thị vệ bên ngoài điện: “Không xong rồi! có thích khách!”
“Cẩn thận!”
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên!Bọn chân tay của Lương Ất Thông đều tái mét mặt, bọn họ không có vũ khí, hơn nữa trên đại điện thị vệ cũng không được mang vũ khí, ngoài quan tài ra thì muốn tìm mộ thanh gỗ để hộ thân cũng khó.Lâm Thanh Đại và Vương Nhuận Tuyết nhìn nhau, cả hai đều phi thân lên, ra tay nhanh như chớp, Lâm Thanh Đại đối phó với thị vệ, còn Vương Nhuận Tuyết đối phó với thái giám và văn thần võ tướng.Mấy tay thị vệ trên đại điện không trụ nổi, chỉ còn vài tên đang đấu với Lâm Thanh Đại.Mấy tên võ tướng bị Vương Nhuận Tuyết hạ gục, số còn lại đâu phải đối thủ của nàng, bọn họ lần lượt bị hạ.