Tống Y
Chương 461 : Bất thình lình xảy ra động đất
Ngày đăng: 19:25 18/04/20
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy Lâm Thanh Đại đối phó với mấy đại nội thị vệ, chưa giải quyết xong. Những đội viên đội đặc chiến vẫn đang chém giết ở bên ngoài đại điện, chưa thấy tiến vào trong, hiển nhiên là đã bị đại nội thị vệ chặn lại. Lúc này Đỗ Văn Hạo vừa làm ra vẻ đang cứu tỉnh Lương Ất Thông vừa quan sát tình huống xung quanh.
Nhị nữ vừa ra tay, hắn cũng ra tay.
Đỗ Văn Hạo quỳ một chân xuống đất. Tay trái hắn vòng qua cổ Lương Ất Thông, ghìm chặt lấy, tay phải hắn nhanh chóng lấy ra một thanh tiểu đao để trong hòm thuốc, chặn ngang cổ họng Lương Ất Thông quát to: "Tất cả lui lại!".
Hai gã Ngự y bên cạnh sợ hãi tức mức co rúm người, cả hai luốn cuống quay lại phía sau.Mấy tên thị vệ thấy vậy cùng gào lên: "Mau thả Tướng quốc ra" Nói xong chúng định xông tới. Đỗ Văn Hạo tức giận đưa lưỡi đao tiến lên, chích sâu vào cổ họng Lương Ất Thông một chút. Lập tức máu tươi chảy ra ròng ròng.
Một đao đó hiệu quả hơn nhiều so với việc bấm vào Nhân trung huyệt. Ngay lập tức Lương Ất Thông tỉnh lại, hắn muốn lên tiếng nhưng cổ họng hắn đã bị Đỗ Văn Hạo ghìm chặt, ngay cả thở còn khó khăn chứ chưa nói tới việc quát mắng.
Mấy tên hộ vệ lập tức ngừng lại, đứng yên.
Đột nhiên Vương Nhuận Tuyết đứng cách hắn không xa hoảng sợ kêu lên: "Phu quân cẩn thận!".
Đỗ Văn Hạo kinh hãi, lập tức hắn cảm thấy kình phong đang đổ xuống đầu mình. Trong lòng Đỗ Văn Hạo thầm kêu "không hay". Một tiếng "xoạt" vang lên, một thanh đao bổ xuống bả vai hắn.
Đỗ Văn Hạo vội quay đầu lại hắn nhìn thấy Lương Hoàng hậu đang nhìn hắn với ánh mắt kihn ngạc.
Đỗ Văn Hạo mặt nhuyễn giáp nên không thể đâm thủng nhưng điều này lại làm bùng lên sự phẫn nộ của Đỗ Văn Hạo. Hắn lập tức muốn ra tay lập uy, chấn nhiếp. Hắn không nghĩ ngợi nhiều, tay phải hắn cầm tiễn đao vung lên đâm vào huyệt Thái Dương của Lương Hoàng hậu.
Đỗ Văn Hạo nhanh chóng rút tiễn đao ra kề vào cổ họng Lương Ất Thông.
Máu tươi từ huyệt Thái Dương của lương Hoàng hậu chảy ra như suối. Lương Hoàng hậu không kịp kêu lên một tiếng, cả người mềm nhũng, ngã xuống đất chết.
Ngay lúc đó bất chợt tiếng sấm trên bầu trời vang lên đinh tai nhức óc nhưng muốn đục thủng màng nhĩ của mọi người.
Đại điện cũng không ngừng rung chuyển, giống như có thể đổ sụp xuống bất kỳ lúc nào.
Động đất!
Cảm giác ngủ lúc này thật thư thái. Tới khi Đỗ Văn Hạo mở mắt ra, hắn cảm thấy trong phòng tối đen thế nhưng trước mắt hắn cảnh vật không còn mơ hồ như ban đầu nữa.
Đỗ Văn Hạo chậm rãi chăm chú nhìn. Hắn nhận thấy chính mình đang nằm trên giường, trong một đại trướng. Ở giữa đại trướng có đặt một chiếc bàn tròn bằng gỗ lim. Đây là nơi nào vậy?
Cổ Đỗ Văn Hạo có thể cử động. Hắn quay đầu lại. Lúc này Vương Nhuận Tuyết ngồi bên giường đã ngủ thiếp đi. Lâm Thanh Đại ngồi trên ghế, gục xuống chiếc bàn tròn, cũng đã ngủ thiếp đi. Trên bàn là một chiếc đèn cung đình hình bát giác. Nến đỏ đã cháy hết, chỉ còn ngọn đèn nhỏ chập chờn.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy rất kỳ quái. Hắn nhớ rõ trước lúc ngất đi, mấy người bọn hắn vẫn đang kịch chiến với đại nội thị vệ Tây Hạ. Bản thân hắn đã đâm chết Lương Ất Thông cùng Lương Hoàng hậu sau đó xảy ra một trận động đất kinh thiên động địa. Ngôi đại điện đổ sụp xuống.
Bây giờ hắn được đưa tới chỗ nào vậy? Trong lều vải. Động đất không làm sụp lều vải sao?
Môi Đỗ Văn Hạo giật giật, hắn gọi nhỏ: "Tuyết nhi!".
Âm thanh của hắn vo ve như tiếng muỗi, ngay cả chính hắn cũng không nghe thấy. Thân thể mềm mại gục trên bàn của Lâm Thanh Đại thoáng nhúch nhích rồi nàng tỉnh lại. Lâm Thanh Đại đi tới bên giường, khom người ôm lấy vai Đỗ Văn Hạo hỏi: "Văn Hạo, chàng tỉnh rồi sao? Cảm giác thế nào?"
Đỗ Văn Hạo gượng cười, hai mắt chớp chớp, gắng nói hai từ: "Tốt rồi".
Hai người vừa nói chuyện. Vương Nhuận Tuyết đang gục bên giường cũng thức dậy. Khi tỉnh lại, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng thấy Đỗ Văn Hạo đã tỉnh lại, đang nói chuyện thì không kìm được cảm xúc bản thân. Nàng đưa tay đỡ Đỗ Văn Hạo nhưng khi nàng vừa cử động thì bật lên một tiếng ôi chao".
Đỗ Văn Hạo nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anngf thì kinh ngạc quay đầu nhìn nàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì. Khi đại điện sụp xuống, đập trúng bả vai thiếp làm trật khớp nhưng Thanh Đại tỷ đã giúp thiếp".
"Ồ, sao ta lại ở đây? Đây là nơi nào?"
"Đây là Hoàng cung Tây Hạ. Chúng ta vẫn còn đang trong Hoàng cung. Có rất nhiều phòng đã sụp đổ. Một số phòng chưa sụp cũng không dám ở trong vì vậy tất cả mọi người dựng lều ở bãi cỏ để ở" Câu nói của nàng chứng tỏ bên hắn đã khống chế được cục diện nên Đỗ Văn Hạo cảm thấy an tâm, hắn liền hỏi: "Mọi người có việc gì không?"
Lâm Thanh Đại mỉm cười nói: "Không việc gì. Chỉ có chàng làm bọn thiếp rất sợ hãi. Thiếp thấy chiếc xà ngang chặn ngang chân chàng, không nhúc nhích được. Khi ấy thiếp vừa thoát khỏi mấy tên thị vệ đó, phòng lại sụp xuống, không kịp cứu hai người. Thiếp không thể làm gì hơn là đành tạm thời lui ra ngoài nên không bị thương. Lúc đó người của chúng ta đánh tới. Đám thị vệ không địch lại chúng ta, bị đánh phải rút lui. Bọn thiếp dỡ đám gỗ, đá cứu được nhị phu nhân ra. Tình trạng của nhị phu nhân khá tốt, khi ấy nhị phu nhân đang ờ cạnh cửa sổ nên xà nhà rơi xuống không đập vào người, chỉ bị gạch rơi vào thắt lưng, đùi và bả vai bị thương ngoài ra cũng không nhẹ. Cũng may khi ấy nhị phu nhân nằm sấp nên gương mặt như hoa như ngọc không bị tổn thương. Nếu không bây giờ không biết Văn Hạo chàng đau lòng như thế nào nhỉ? Hì hì".