Tống Y

Chương 468 : Trốn khỏi loạn thế

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Sau khi hầm ngầm dưới giếng được đào xong mấy ngày thì kinh thành lại xảy ra một trận động đất kinh thiên động địa. Lần này còn khủng khiếp hơn lần trước. Tống Huy Tông, các hoàng tử, các Vương tử và các đại thần đang ở đại điện tế lễ Tống Triết Tông đã gặp nạn. Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao, trưởng công chúa, Hướng Hoàng hậu mất tích.



Tào Vương gia thừa dịp khởi binh, cướp Hoàng quyền.



Cũng trong ngày xảy ra động đất, cả nhà Bàng Vũ Cầm cùng với Tuyết chưởng quỹ, Bàng Cảnh Huy, Trang Huýnh Mưu hẹ nhau ra ngoài thành làm lều bên cạnh đường để tiễn đưa linh cữu của Tống Triết Tông. Điều rất kỳ quái là động đất chỉ xảy ra trong kinh thành. Bên ngoài thành hầu như không xảy ra chuyện gì nên mọi người mới thoát nạn.Sau khi xảy ra động đất, mọi người quay vào trong thành ngay. Khi đó cả kinh thành đã bị phá huỷ. Sau khi thăm dò tin tức mới biết tân Hoàng đế Tống Huy Tông đã chết, Tào Vương gia đã xưng đế. Ngay lập tức Tào Vương đã cho phong toả các cổng thành, lùng sục bắt người khắp nơi. Sau đó Tiêu công công cho người tới mật báo Tào Vương gia muốn bắt người nhà của Đỗ Văn Hạo, kể cả bằng hữu thân thiết Trang Huýnh Mưu.Lập tức Bàng Vũ Cầm chuyển mọi người tới hầm ngầm ở quỷ trạch. Điều rất may mắn là trận động đất không gây tổn hại tới chiếc giếng và hầm ngầm đã đào. Bọn họ không dám quay về phủ nữa. Nhưng cũng may là bọn họ không quay về đó vì dù toà phủ đệ đã hoàn toàn đổ nát nhưng người của Tào vương gia vẫn lấy đi những gì còn quý giá sót lại, chờ ở đó ôm cây đợi thỏ.



Bàng Vũ Cầm phái Ngô Thông, Ngốc béo đi thăm dò tin tức. Sau khi hai người quay về thì biết Tào Vương gia đã hạ chỉ miễn toàn bộ chức cụ của Đỗ Văn Hạo, vu cho hắn tội cấu kết với Bạch Y Xã tạo phản, cho bộ Hình ra công văn truy bắt hắn và người nhà.Lúc đó toàn thành đã bị giới nghiêm, căn bản là không thể ra khỏi thành. Tất cả chỉ có thể chờ đợi trong lo lắng ở hầm ngầm dưới giếng. Đồng thời ngày nào Bàng Vũ Cầm cũng phái người tới chờ gần Hoàng cung, chờ Đỗ Văn Hạo quay về bởi vì nàng biết Đỗ Văn Hạo nhất định quay về tìn mọi người.



Trong lúc đó Tào Vương gia hạ chỉ thay mới toàn bộ thống lĩnh chỉ huy lộ quân Hoài Nam. Viên thống lĩnh này đã lợi dụng hai lần xảy ra động đất ở kinh thành, kinh thành bị san thành bình địa, nạn dân ở khắp nơi, không ủng hộ hành động soán vị vủa của Tào Vương, dẫn binh khởi sự, giết thái giám truyền chỉ của Tào Vương.Tào Vương tức giận phái binh tiến đánh. Văn thần cầm quân Tào Vương để bị thảm bại, không thể rút quân quay về kinh thành.



Trong lúc đó bộ lạc Nữ Chân ở Đại Liêu với thế mạnh như gió cuốn đã đánh chiếm phần lớn lãnh thổ Đại Liêu, bắt đầu quấy nhiễu biên giới Đại Tống. Tào Vương bất đắc dĩ triệu tập quân đội lên phía bắc đối phó với người Nữ Chân.



Các lộ quân khác thấy viên thống lĩnh này khởi binh thành công, tân Hoàng đế không thể làm gì được nên tất cả các lộ quân đều noi theo, tuyên bố thoát ly triều đình, tự lập làm vua. Tào Vương bất lực không làm gì được, không đánh dẹp được. Các lộ binh mã vì muốn mở rộng thế lực của mình mang quân đánh lẫn nhau. Thiên hạ trở nên đại loạn.



Đỗ Văn Hạo cũng kể cho mọi người nghe nguy hiểm gặp phải ở Tây Hạ. Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm khi nghe nói trong cùng một lúc ở ba nước Đại Tống, Đại Liêu, Tây Hạ đều xảy ra động đất, ba Hoàng đế cùng gần như tất cả các văn võ đại thần đều mất mạng, trong lòng càng lo lắng hơn khi nghe nói bây giờ người Nữ Chân đã đánh chiếm Đại Liêu, trong khi đó thì Đại Tống rơi vào cảnh chia năm xẻ bảy.



Đỗ Văn Hạo nhớ tới hậu đãi của Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao với mình, trong lòng hắn vô cùng buồn bã khi nghe nói bây giờ không biết nàng ở nơi nào. Dù Cao Thao Thao lớn tuổi hơn hắn khá nhiều nhưng tình cảm với hắn rất chân thành, tha thiết. Trong lòng Đỗ Văn Hạo vẫn cảm thấy áy náy nhưng lại không biết đi tìm nàng ở đâu. Hắn chỉ thầm mong nàng không rơi xuống khe nứt trong trận động đất, đang ở một nơi nào đó chờ hắn.



Trong hầm ngầm có rất nhiều người nên không thể sắp đặt ở theo gia đình vì vậy Đỗ Văn Hạo sắp xếp nam ở một nơi, nữ ở một nơi, một phòng sinh hoạt chung, còn có một phòng vệ sinh và kho.



Sau khi mọi người thương lượng với nhau, cảm thấy cứ ở trong hầm ngầm thì hoàn toàn không ổn, muốn nhanh chóng rời khỏi kinh thành đi về hướng nam, thoát ra khỏi phạm vi thế lực của Tào Vương.



Đỗ Văn Hạo sai Hứa Văn Cường dẫn theo hộ vệ, cải trang ra ngoài điều tra xem hiện tại các cổng thành canh gác rất nghiêm ngặt hay không. Không có khả năng để nhiều người cùng đi thoát khỏi thành vì vậy tất cả chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi.



Vương Nhuận Tuyết khóc lóc thảm thiết khi biết tin phụ thân mình chết thảm, Hoàng thượng đã ân chuẩn chôn cất cùng Tống Triết Tông. Nàng muốn tới tế linh hồn nhưng bây giờ bên ngoài kiểm tra rất nghiêm ngặt nên đành thôi.



Cuối cùng Hứa Văn Cường ra ngoài điều tra đã quay về mang theo một tin vừa làm Đỗ Văn Hạo vui mừng lẫn sợ hãi. Hắn nói có rất nhiều nạn dân từ phương bắc tràn về, trong thành chật ních người, người ra vào cổng thành rất nhiều. Quan binh đã không còn kiểm soát được tình hình.



Đỗ Văn Hạo quyết định thừa dịp hỗn loạn này trốn ra khỏi thành.



Sau khi mọi người cải trang xong, thương lượng nơi tập trung sau khi ra khỏi thành, nhân dịp trời tối lần lượt ra khỏi quỷ trạch, lẫn vào những nạn dân trong thành tìm cách ra khỏi thành.




Bây giờ người Nữ Chân đã làm chủ mảnh đất này. Nếu đi trên đường nói không chừng sẽ đụng phải quân Nữ Chân, Đỗ Văn Hạo quyết định đi theo đường nhỏ, tránh thành thị đi về hướng nam.



Trên đường đi cũng gặp phải quân cường đạo hay tặc phỉ nhưng nhóm của Đỗ Văn Hạo nhiều người, lại có đội hộ vệ và thành viên đội đặc chiến nên suốt đường đi vẫn hoàn toàn vô sự.



Nhóm người chạy nạn của Đỗ Văn Hạo bao gồm già trẻ lớn bé của mấy nhà. Trẻ nhỏ lần lượt là tiểu đệ đệ của Bàng Vũ Cầm, con của phụ thân Bàng Cảnh Huy và tiểu thiếp Ngọc nhi mới hai, ba tuổi, tiểu muội muội Đậu Đậu năm nay mới sáu tuổi, đứa con mới một, hai tuổi của Trang Huýnh Mưu, vẫn còn phải đang bế bồng trên lưng vẫn có thể trèo đèo vượt suối được nhưng vấn đề là Bàng lão thái thái tuổi đã cao, Bàng Vũ Cầm đã mang thai bảy, tám tháng, việc trèo đèo lội suối rất cực nhọc. Các thành viên đội đặc chiến làm hai chiếc cáng tre, chậm rãi cáng hai người đi trên những đoạn đường hiểm trở. Những đoạn đường bằng phẳng thì để hai người tự đi nên hai người cũng không quá mệt nhọc.



Dìu già dắt trẻ gian khổ hơn một tháng trời cuối cùng cũng vượt qua vùng đất khống chế của Tào Vương, tới nơi không có quân Nữ Chân xâm nhập. Lúc này Đỗ Văn Hạo mua mấy chiếc xe lớn, mọi người ngồi xe đi theo hướng tây nam, đi về phía nước Đại Lý.



Khi đi trên đường Hồ Nam, đi qua các trạm kiểm soát trên đường mới được biết đoạn đường này bị canh phòng rất nghiêm ngặt, lại là người của Bạch Y Xã. Hơn nữa Đỗ Văn Hạo còn biết thủ lĩnh của toán quân này là mười mấy người hắn thả lần trước.



Đỗ Văn Hạo không muốn lộ diện nhưng hắn nhớ ra lần trước Bạch Y Xã đã gửi ở chỗ hắn Thánh quyển chí bảo, hắn liền bảo Lâm Thanh Đại cầm Thánh quyển, lặng lẽ lẻn vào chỗ ở của Bạch Y Xã, để Thánh quyển lên thư án. Sau khi Lâm Thanh Đại nhìn thấy đối phương vô cùng vui mừng nhìn thấy Thánh quyển, phái người ra dò xét xung quanh mới lặng lẽ biến mất.



Nhóm người của Đỗ Văn Hạo tiếp tục lên đường. Trên đường đi nghe được tin tức rằng Tào Vương gia đã chết vì bị hành thích. Các lộ quân của hắn chia năm xẻ bảy, đều tự làm theo ý mình. Quân Nữ Chân đánh qua địa khu bình nguyên, chiếm kinh thành Khai Phong của Bắc Tống thì bị vùng núi ngăn trở, không tiếp tục xuôi nam nữa mà quay sang tấn công Tây Hạ.



Có thể nói Bắc Tống đã diệt vong thế nhưng không còn hình bóng của Nam Tống vì lịch sử đã hỗn loạn sau này có thể thành lập Nam Tống hay không thì vẫn chưa ai hay biết.Đoàn người của Đỗ Văn Hạo một mạch xuôi nam.



Trên đời nếu không có sự trìng hợp thì không bao giờ có chuyện. Đỗ Văn Hạo nghe được tin tức của Lý Phố. Đội quân của hắn đã phát triển tới hơn một vạn người, khống chế một vùng đất rộng lớn, mà quãng đường tới Đại Lý không còn xa, chỉ mấy ngày đường nên Đỗ Văn Hạo hạ lệnh cho Hứa Văn Cường mang theo đội hộ vệ và thành viên đội đặc chiến đi tìm Lý Phố nương tựa, tạo dựng sự nghiệp, không nên theo hắn tới Đại Lý.



Ban đầu nhóm của Hứa Văn Cường không đồng ý. Đỗ Văn Hạo kiên trì thuyết phục. Hắn nói hai thiếp của hắn và Vương Nhuận Tuyết hoàn toàn có thể bảo vệ an toàn cho mọi người, hơn nữa đoạn đường này đã rất an toàn, trên đường đi rất trật tự, nghiêm chỉnh, không còn nạn thổ phỉ, không cần phải tới Đại Lý nữa. Hắn không muốn ngăn cản tiền đồ của mọi người.



Hứa Văn Cương nghe Đỗ Văn Hạo kiên quyết như vậy. bản thân họ cũng muốn ra đi tạo dựng tương lai cho mình nên liền dập đầu cáo biệt. Hứa Văn Cường mang theo đội hộ vệ và những thành viên đội đặc chiến còn lại đi tìm Lý Phố.



Đỗ Văn Hạo cùng người nhà và người nhà của Bàng Cảnh Huy, Trang Huýnh Mưu tiếp tục đi về phía nam. Đoạn đường này không có gì đáng nói. Cuối cùng bọn họ cũng tiến vào đất Đại Lý.



Ở vùng biên giới có rất nhiều dân . chạy nạn chạy vào Đại Lý. Đại Lý không còn phong toả dân chạy nạn nữa vì Đại Lý có rất nhiều đất chưa khai khẩn, cần rất nhiều nhân lực. Nhiều dân chạy nạn tới Đại Lý có thể làm gia tăng dân số lên rất nhiều nhưng cũng tăng thêm rất nhiều sức lao động quý giá vì vậy không những Đại Lý đã không ngăn cản mà còn cứu giúp những thứ cần thiết cùng với định rõ vùng đất khai khẩn cho dân chạy nạn.



May mắn là Bàng Vũ Cầm đã đoán trước tình thế không hay sắp tới nên cho đào hầm ngầm, đồng thời nàng đã cho di chuyển rất nhiều vàng bạc, châu báu nên khi ba nhà chạy tới Đại Lý vẫn rất sung túc.



Từ một Đại Tống binh mã loạn lạc đi vào một Đại Lý quốc thái dân an, nhìn cảnh chim hót, hoa nở, nam đồng ruộng, nữ dệt vải, thôn phụ giặt vải bên bờ sông, cảnh tượng điền viên đó làm mọi người vô cùng vui sướng..