Tống Y
Chương 469 : Cuộc sống mới
Ngày đăng: 19:25 18/04/20
Đoàn người nghỉ trưa ở một khách sạn bên ngoài một tiểu trấn. Mọi người uống trà, ăn bánh ngồi bên cửa sổ nhìn gió bắc đầu mùa thổi nhưng gió vẫn nhè nhẹ thổi, vẫn chưa có cảm giác lạnh run người.
Vương Nhuận Tuyết nói: "Phu quân, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"
Đỗ Văn Hạo trả lời: "Ta cũng không biết. Ta chưa từng tới Đại Lý nhưng ta biết phong cảnh ở Đại Lý rất đẹp nhưng không biết nơi nào phù hợp để sống. Thế nhưng ta không thích sống ở thành trấn lớn. Ta không muốn để người khác biết thân phận thực sự của chúng ta. Ta nghĩ chúng ta nên tìm một tiểu trấn có phong cảnh tuyệt trần để ở thì sẽ vô cùng thoải mái. Mọi người nghĩ thế nào?"
Tất cả mọi người cùng gật đầu.
Lâm Thanh Đại cũng nói: "Tuy là một tiểu trấn nhưng không được quá hẻo lánh. Khi đó ngay cả dược liệu cũng không mua được thì chúng ta mở dược đường sao được?"
"Thanh Đại tỷ quả thực là mệnh khổ" Bàng Vũ Cầm cười nói, nàng quay nhìn người xung quanh rồi mới nói nhỏ: "Với tài sản của chúng ta bây giờ, cả đời dùng cũng không hết. Chúng ta cần gì phải khó nhọc kiếm tiền làm gì. Không bằng chúng ta suốt ngày du sơn ngoạn thuỷ".
Kha Nghiêu cười nói: "Đúng vậy. Đại Lý vô cùng đẹp. Chúng ta hãy đi du ngoạn khắp nơi trong vòng nửa năm sau đó tìm một nơi phong cảnh tuyệt trần để ở. Chẳng phải như vậy rất rất ung dung tự tại sao?"
Lưu thị, mẫu thân của Bàng Vũ Cầm sẵng giọng nói: "Ngươi chỉ là đứa nhỏ ham chơi. Ngươi không nhìn chị dâu của mình xem, mang thai sắp tới lúc lâm bồn. Trên đường đi đã chịu đủ nguy hiểm rồi. Bây giờ sao còn có thể phải chịu mệt mỏi trên đường đi nữa?"
Kha Nghiêu lè lưỡi cười nói: "Thật sự xin lỗi. Đúng đúng, là cháu sơ sót. Trước tiên chúng ta hãy tìm một ngôi nhà ở tạm. Đợi khi chị dâu sinh hạ người nối dõi của Đỗ gia, chúng ta sẽ du ngoạn. Được không?"
"Muốn đi thì các người cứ đi" Bàng lão thái thái nghiêm mặt nói: "Ta già rồi, suốt một đoạn đường suôi nam đã mệt muốn chết. May nhờ có mấy tiểu tử khiêng đi, ta mới có thể tới đây nên ta không muốn đi du ngoạn nữa. Nếu muốn đi các người cứ đi là được. Hãy vất ta ở một chỗ nào đó, miễn là không chết đói là được".
Bàng Cảnh Huy, phụ thân của Bàng Vũ Cầm vội vàng cười nói: "Mẹ, nhìn mẹ kìa. Sao mẹ có thể nói vậy? Đi một đoạn đường dài ai nấy cũng mệt mỏi rồi. Bây giờ không phải là lúc du sơn ngoạn thuỷ. Trước tiên phải tìm một chỗ để ở. Chờ khi mọi sắp đặt xong, mẹ lấy lại tinh thần thì sẽ từ từ đi du ngoạn. Dù sao chúng ta vẫn còn nhiều thời gian".
Lúc này nụ cười mới xuất hiện trên gương mặt già nua của lão thái thái: "Các ngươi muốn đi du ngoạn cũng không sai nhưng trước tiên phải tìm một chỗ ở, thu xếp cho người già, trẻ nhỏ rồi khi đó các ngươi muốn đi đâu thì đi".
"Điều này…".
"Không có chuyện gì, chỉ cần ổn định xong việc nhà là được. Các ngươi muốn đi đâu thì đi. Bà già ta cũng không muốn làm vướng bận chân các người".
Kha Nghiêu lại lè lưỡi, nàng đi tới ngồi xổm bên người Bàng mẫu, cầm bàn tay của Bàng mẫu vì đường xa mệt nhọc mà xưng phù, đau lòng nói: "Lão thái thái, là cháu không tốt. Cháu chỉ biết ham chơi, không biết thân thể lão thái thái không tốt. Trước tiên chúng ta phải sắp xếp việc nhà, chờ khi mọi chuyện ổn định mới nói tới chuyện đi chơi".
Bàng mẫu cười nói: "Tiểu hài tử, nãi nãi không hẹp hòi với cháu. Mấy người các cháu tuổi còn trẻ nên háo hức. bà đã từng có thời tuổi trẻ. Khi bà bằng tuổi cháu, bà cũng ham chơi như cháu, cũng bị phụ mẫu khiển trách nhiều lần, vẫn không nghe, chỉ điên khùng làm theo ý mình. Ha ha ha".
Câu nói của Bàng mẫu làm mọi người phá lên cười.
Con của Thư Điệp, tiểu thiếp của Trang Huýnh Mưu mới một, hai tuổi, không thể vứt bỏ con ở nhà để đi du ngoạn. Nàng nghe Kha nghiêu nói muốn đi du ngoạn thì cũng rất nóng vội nhưng khi nghe Bàng mẫu nói vậy, trong lòng thầm yên tâm. Nàng cười nói: "Kỳ thật đi du sơn ngoạn thuỷ là một điều rất hay nhưng bây giờ chúng ta đi đường rất mệt mỏi. Hay trước tiên chúng ta cứ tìm một nơi yên tĩnh ở lại, chờ khi con của ta lớn một chút thì hãy đi du ngoạn".
Em gái nuôi của Thư Điệp là danh kỹ thanh lâu Mị nhi năm xưa ở Đống Đạt huyện yêu kiều liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo rồi nói: "Muội cũng cảm thấy trước tiên chúng ta vẫn nên ổn định chỗ ở. Trong chúng ta Quốc Công gia là quan lớn nhất, hẳn là người đứng đầu của chúng ta. Hay Quốc Công gia hãy nói ra chủ ý của mình".
Đỗ Văn Hạo không dám đón nhận ánh mắt của nàng, hắn ngượng ngùng nói: "Ta có gì đâu mà đứng đầu, chỉ vì ta mà làm liên luỵ tới mọi người. Ở đây tất cả phải do nãi nãi làm chủ. Ta cũng muốn trước tiên ổn định cuộc sống đã. Ta muốn nói rõ rằng bảy nhà chúng ta cùng với Mộ Dung Ngọc Lan cô nương, mấy chục người già trẻ lớn bé cần phải ổn định chỗ ở. Lần này vì ta mà làm liên luỵ tới bảy nhà. Nếu không phải ta đắc tội với Tào Vương gia, Trang đại nhân và nhạc phụ đại nhân cũng không bị tịch thu gia sản vì vậy tổn thất của mấy nhà, chúng ta sẽ bồi thường. Thế này đi, Cầm nhi, nàng hãy chia tài sản mang theo ra làm bảy phần. Mỗi nhà một phần.Bảy gia đình là: nhạc phụ đại nhân, Tuyết chưởng quỹ, Trang đại nhân, Tiền Không Thu, Diêm Diệu Thủ, Khờ Đầu và nhà của chúng ta".
Phu nhân của sáu nhà Trang Huýnh Mưu phần lớn tỏ vẻ vui mừng. Thế nhưng mấy người Lưu thị còn có cảm giác xấu hổ, trong khi đó phu nhân Triệu thị của Tiền Bất Thu thì mặt mày hơn hở, hai mắt sáng rực, chỉ hận không thể ôm rương tiền vào người.
Trang Huýnh Mưu khoát tay nói: "Không, không. Không thể như thế. Lão hủ sao dám lấy tiền của Quốc Công gia".
Phó thị, phu nhân của ông ta khẽ kéo áo ông ta, nói nhỏ: "Hãy bớt tranh cãi đi. Hãy nghe Quốc Công gia" Rồi bà ta đay nghiến: "Ông không muốn sống nhưng người nhà của ông vẫn còn muốn sống".
Mọi người vỗ tay tán thưởng.
Trang Huýnh Mưu nói: "Ta không có bản lãnh mở cửa hàng kinh doanh. Bây giờ không làm quan nữa, lại không biết kinh doanh. Ta sẽ mua một ít ruộng, cho thuê, thu tô là được".
Mọi người cùng cười.
Tiền Bất Thu nói: "Ba thầy trò chúng ta hãy theo sư phụ mở dược đường, làm đại phu toạ đường là được".
Đỗ Văn Hạo nói: "Tốt lắm. Thế nhưng chúng ta lại nước lạ cái tới vùng này, không quen biết bất kỳ ai, người nơi này cũng không biết chúng ta đường đường là Thái y của Hoàng cung Đại Tống vì vậy ban đầu mọi người không tin tưởng vào y thuật của chúng ta, người tới khám bệnh không nhiều. Diêm Diệu Thủ, Khờ Đầu, trước tiên hai người có thể buôn bán thêm dược liệu để dược đường có thêm thu nhập".
Hai người vội vàng trả lời.
Mị nhi, em gái nuôi của tiểu thiếp Thư Điệp của Trang Huýnh Mưu nói: "Ta cũng không muốn suốt ngày ngồi không trong phòng".
Đỗ Văn Hạo cười hỏi Trang Huýnh Mưu: "Trang lão gia, người đã đi qua Tú Sơn, vậy ở đó có sông, hồ không?"
"Ở đó có một hồ nước, tên gọi là hồ Tú Thuỷ. Sóng hồ lăn tăn, trong suốt tới tận đấy. Thuyền hoa bồng bềnh trên mặt hồ, ca múa thì rất thú vị".
"Vậy là tốt rồi" Đỗ Văn Hạo nói với Mị nhi: "Hay muội hãy mua một chiếc thuyền hoa rồi làm lão bản. Thế nào?"
Bàng Vũ Cầm xấu hắn một cái nói: "Phu quân còn nói ra chủ ý này này. Mị nhi đã sớm chán cái nghề đó rồi".
Trước đây Mị nhi là danh kỹ ở Đống Đạt huyện vì nàng trợ giúp Đỗ Văn Hạo chữa trị chứng bệnh đàn ông của Trang tri huyện nên Trang tri huyện chuộc nàng ra khỏi thanh lâu, lại còn để tiểu thiếp của mình nhận nàng làm em gái nuôi. Bàng Vũ Cầm nghĩ Mị nhị kiêng kỵ thanh lâu nên mới nói giúp nàng, không ngờ Mị nhi cười nói: "Hay, chủ ý của Hạo ca rất hay. Muội vốn là gái thanh lâu, không phải tiểu thư khuê các, có gì mà không thể? Hơn nữa muội ngoại trừ quen với nghề thanh lâu này thì không biết làm nghề gì khác. Thế nhưng muội lại không có tiền mở thanh lâu.
"Ta có!" Trang tri huyện vỗ tay nói: "Ta không mua đất thu tô nữa. Ta sẽ mở một thanh lâu ở bên hồ, mua mấy chiếc thuyền hoa để trên hồ. Ta đầu tư làm chưởng quầy, Mị nhi làm lão bản. Hầu sư gia làm kế toán. Tiền kiếm được chúng ta ăn chia công bằng. Thế nào?
Mi nhi vui mừng xen lẫn sợ hãi nói: "Hay quá. Vậy chúng ta quyết định nhé".
"Được. Cứ định vậy".
Trên mặt Triệu thị, Tịch thị hiện lên vẻ khinh thường. Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi Tịch thị quay đầu cố ý phì nhổ: " Khạc, phì, phì".
Diêm Diệu Thủ quay đầu, trừng mắt nhìn Tịch thị quát: "Làm cái gì vậy?"
Tịch thị vội ngượng ngùng nói: "Không có việc gì. Mới rồi một con ruồi bay vào mồm thiếp. Buồn nôn quá. Phì phì!".
Khi Mị nhi là gái thanh lâu đã nhiều lần gặp trường hợp như này nên nàng không thèm để ý.
Sau đó mọi người cùng mơ về một tương lai sau này. Khi trời về khuya mới quay về phòng mình ngủ.
Sáng sớm hôm sau mọi người vô cùng phấn chấn khởi hành đi về quận Tú Sơn.
Chưa tới một ngày mọi người đã đi tới quận Tú Sơn.