Tống Y

Chương 484 : Đoán xem

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Trái viện Dương gia thật ra là ở phía trước tiệm thuốc Dương thị, nằm ở trung tâm phồn hoa của quận Tú Sơn, khác với sơn trang Vân Phàm ở chỗ nơi đây ra khỏi cửa là đèn đuốc ngựa xe tấp nập, mà nơi Đỗ Văn Hạo ở lại giống như một nơi lí tưởng để ẩn cư.Dương phủ tuy chỉ rộng bằng một nửa sơn trang nhưng bố trí rất xa hoa nho nhã, khác với nhà của những nhà giàu khác, tiền viện là nơi ở của nô tài kẻ dưới, hậu viện mới là nơi ở của chủ nhà.Đỗ Văn Hạo đến trước cửa nhà là đã thấy Dương Duệ và 7 8 người phụ nữ tinh tươm ra đón chào.Kha Nghiêu vén tấm rèm ở xe lên ngắm nhìn mọi thứ xung quanh: “Tên này nhiều thê thiếp như vậy mà vẫn muốn lấy thêm, không sợ sẽ chết sớm sao?”



Đỗ Văn Hạo đang định nói thì Lâm Thanh Đại đập một cái vào lưng Kha Nghiêu, nàng đang định xuống xe thì ai dô một tiếng quay đầu lại trách cứ nhìn Lâm Thanh Đại.“Muội nói gì vậy? không phải ca ca muội cũng có 5 người đó thôi? Muội đang ám chỉ gì vậy?”



Kha Nghiêu lúc này mới ngớ người ra, rồi nói với Đỗ Văn Hạo: “Huynh, lời đã nói ra như bát nước hắt đi, huynh tốt nhất đừng có quá con số của Dương Duệ, nếu không người mà muội nói đến lại là huynh thất đấy”



Đỗ Văn Hạo cười ha ha nhảy xuống xe.“Lão gia mời loại người gì về vậy, một chút phép tắc cung không hiểu, một cô gái lại không để người dưới đỡ xuống xe, nhảy xuống xe thế kia còn ra thể thống gì nữa”



Dương Duệ quay lại xem ai vừa nói, thấy là bà tư thì trợn mắt thị uy: “Người ta là con nhà quan lớn, bà bì sao được”



Bà tư tên Hoa Kì nghe vậy liền im luôn, bà sáu thấy vậy đắc ý nhìn Hoa Kì như muốn nói loại xướng ca kia sao có thể bì được với con gái nhà lánh chứ?Dương Duệ tiến lên đến bên mấy chiếc xe.“Đỗ công tử, không thể đón tiếp từ xa”



“Dương công tử nói gì vậy, công tử đã chu đáo đến mức cho kiệu đến đón từ sáng sớm, khiến chúng tôi cảm thấy áy náy vô cùng”



Đỗ Văn Hạo đáp.Dương Duệ quay sang nhìn Kha Nghiêu, thấy nàng ngõ nghiêng xung quanh mà không thèm để ý đến mình thì giận dỗi, quay sang trút giận lên 7 bà vợ đang đứng sau: “Còn không mau lại tiếp kiến Đỗ công tử và các vị phu nhân?”



“Chào Đỗ công tử”



7 bà vợ đồng thanh cúi người chào hỏi.“Chúng ta vào trong đi, ngoài này lạnh lắm, để tại hạ giới thiệu từng người trong gia đình sau”



“Cũng được”



“Kha Nghiêu cô nương đi đường vất vả rồi”



Dương Duệ nhấn mạnh.Kha Nghiêu cười hiền lành với Dương Duệ, điều này làm cho Dương Duệ vui mừng vì hắn có cảm giác được để ý đến, Kha Nghiêu nói: “Dương công tử đúng là người chu đáo”



Dương Duệ vui vẻ đáp: “Thật không dễ để nghe được lời khen của Kha Nghiêu cô nương!”



Kha Nghiêu lờ hắn đi chạy lại bên Lâm Thanh Đại và Đỗ Văn Hạo khoác tay hai người đi vào.“Muội lại bày trò quỷ gì vậy?”



Lâm Thanh Đại thì thầm hỏi.“Đâu có mà tỉ”



Kha Nghiêu làm bộ mặt như vô can đáp.Dương Duệ và mấy vị phu nhân đợkhách vào đến cửa lớn rồi mới đi theo sau.“Hoa Kì nói hôm nay làm sao ấy! hình như là phải lòng cô nương vô phép này rồi?”



“Tỉ đúng là, hồn vía để đâu không biết, cái này mà tỉ cũng không nhìn ra, cô nương đó chắc chắn là em gái của Đỗ công tử.



Trước kia Nhị phu nhân cũng nói là Đỗ công tử có một cô em gái rất xinh đẹp sao? Trong những vị khách đó chỉ có hai người phụ nữ chưa chồng, nhưng người kia không xinh đẹp lắm, chỉ được cái đoan trang thôi”



“Ta thấy cái người tên Đỗ Vân Phàm này đúng là có phúc, mấy vị phu nhân theo hắn ai ai cũng xinh đẹp”



“Ai mà biêt được! Có khi vì thể diện nên xấu để hết ở nhà rồi chăng!”




Kha Nghiêu chợt thấy khinh rẻ người đàn ông này, chưa nói gì Nguyệt Linh, chỉ riêng Long Nhị thôi, một người phụ nữ hết lòng vì ngươi đến vậy, đoan trang như vậy, thế mà ngươi nói hạ là hạ, cho dù ngươi nói gì trước mặt Kha Nghiêu ta đi nữa ta đều coi thường ngươi!“Nhưng…thôi, không nói nữa, đi thôi, chúng ta đi xem hôm nay có gì ngon để ăn không”



Hắn thấy nàng như muốn nói gì đấy nên ngăn lại: “Có gì cứ nói đi, đừng nói nửa câu rồi thôi thế?”



“Không có gì, đi thôi”



“Đúng rồi, lúc ở cửa lớn sao nàng hỏi ta có mấy con, ta nghĩ mãi không ra ý nàng là gì”



“Chỉ là tiện thì hỏi thôi, ta nghĩ, ngươi trăng hoa như vậy thì con trai ngươi sau này có giống cha nó bây giờ không, có phu nhân rồi mà vẫn không chịu an phận sao?”



Dương Duệ cười, con bé này đúng là cái gì cũng dám nói.“Không phải huynh nàng cũng vậy sao?”



Kha Nghiêu bật lại ngay: “Ngươi làm sao mà so được với huynh ta, tuy đã có 5 vợ nhưng… thôi, có nói ngươi cũng không hiểu, tóm lại là không giống, huynh ta không phải là người thấy lạ thì thay đổi đâu”



“Ta cũng không phải!”



Dương Duệ cười nói, hắn không hiểu sao mình không giận nổi cô gái này.“Ta thấy đâu có giống!”



“Tại sao? Đó là vì nàng không hiểu ta!”



“Ta không hiểu ngươi! Chỉ là không nói chuyện nổi với ngươi thôi, mệt quá!”



“Không muốn nói với ta thậ sao?”



“Không!”



Hắn thấy Kha Nghiêu cố chấp không nói nên không hỏi gặng nữa.Kha Nghiêu nghĩ, trước kia ở những nơi ngày nào cũng nhìn thấy đàn ông, nàng đã gặp rất nhiều loại đàn ông, có những người hào hoa nho nhã, có người là thư sinh mọt sách, có người còn đi tìm sự thanh thản, nói những gì mà cô độc, gì mà đơn lẻ.



Nói hết rồi lại tìm cớ để buông ra.



Đó là nơi nàng gặp Đỗ Văn Hạo, đó là người không giống với những người đàn ông nàng đã gặp.



Nhưng người đó xưa nay luôn biết chừng mực, thậm chí chưa từng có ánh mắt ám muội nhìn mình.



Hắn đối tốt với tất cả những người phụ nữ quanh hắn, cho dù Cầm Nhi, Liên Nhi, Tuyết Nhi không phải vì yêu mà đến với hắn, nhưng hắn vẫn hết sức quan tâm chăm sóc họ.



Mọi người đều biết trong lòng hắn chỉ có Thanh Đại tỉ tỉ, nhưng đó lại là người thân thiết gần gũi với mình nhất, có phải là hắn vì yêu người mà yêu tất cả những gì thuộc về người đó không?“Cẩn thận!”



Kha Nghiêu đang nghĩ trời nghĩ biển, đột nhiên bị ôm chặt, theo phản xạ nàng đẩy ra, thế là bị ngã ra đất.