Tống Y

Chương 493 : Giả thần giả quỷ

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


“Sao mọi người lại đứng đây!”



Đỗ Văn Hạo thấy trưởng cự vẫn đứng đó bèn lên tiếng nói.Trưởng cự cười hì hì lại gần Đỗ Văn Hạo nói: “Đại lão gia đi rồi, đương nhiên là chúng tôi đang đứng đợi lão gia rồi”



“Đợi ta làm gì?”



Trưởng cự nói: “Tiểu nhân thật có mắt không trông thấy núi Thái Sơn, đắc tội với lão gia, mong lão gia thông cảm, về sau ăn gì dùng gì xin cứ nói đích thân tiểu nhân sẽ mang lên đến tận phòng cho lão gia”



Đỗ Văn Hạo ghét nhất loại người này, hắn đành văn vẻ đáp: “Vậy bây giờ ta muốn ăn gà vịt thịt cá, ngươi có thể lập tức mang lên phòng ta không?”



Trưởng cự vội nói: “Sớm đã phải mang lên cho lão gia rồi, tiểu nhân biết là lão gia đói rồi, người đâu, mau chuẩn bị rượu thịt mang lên phòng của Đỗ lão gia ngay”



“Ta vẫn chưa nói là ta ăn gà gì thịt gì cơ mà!”



Trưởng cự cười ha ha: “Vậy lão gia nói đi tôi sẽ lập tức chuẩn bị!”



Đỗ Văn Hạo chán trêu hắn rồi nên nói: “Thôi, dù gì ta cũng đói rồi, người làm gì ta ăn đó”



“Đều do tiểu nhân không chu đáo, về sau sẽ hỏi lão gia trước khi làm”



Đỗ Văn Hạo rất vừa ý với thái độ của trưởng cự nên nói: “Vậy là tốt, xong thì mang lên nhé”



Trưởng cự nói với tiểu nhị đang đứng phía sau: “Còn trơ ra đấy làm gì, không nghe thấy là Đỗ lão gia đói rồi sao?”



Đỗ Văn Hạo đi được hai bước thì quay đầu lại nói: “Không phải ngươi đích thân mang lên sao?”



Trưởng cự gõ gõ vào đầu mình: “Đáng chết, đúng đúng, tiểu nhân đích thân mang lên, lão gia lên uống trà trước đi, tiểu nhân sẽ mang lên ngay”



Đỗ Văn Hạo cười thầm, sao mấy người này lại thế chứ, nhìn dáng vẻ như chó cụp đuôi của hắn bây giờ, Đỗ Văn Hạo lại bắt chước điệu bộ hàng ngày của hắn vênh mặt lên lầu.Hà Phủ.Cửa phòng chứa củi sau nhà lạch cạch mở ra, nhị phu nhân nép gần đống củi sợ hãi nhìn lên.Hà Trâm chầm chậm đi vào, nhị phu nhân thấy phía sau không có ai nữa thì khẽ thở phào.Nhị phu nhân vội quỳ thẳng người, nhìn Hà Trâm không dám nói.Hà Trâm lấy một tờ giấy ra đưa cho nhị phu nhân nói: “Xem đi”



Nhị phu nhân nhận lấy, quay sang chỗ sáng hơn xem, rồi bỗng ngồi sụp xuống, nước mắt trào ra.“Xem kĩ chưa?”



Hà Trâm nửa đùa nửa thật hỏi.“Lão gia, ông…ông không phải đã nói nể tình tôi đã sinh cho Hà gia hai đứa con trai mà tha cho tôi sao?”



Một người đi vào mang ghế cho Hà Trâm ngồi, sau đó lui ra.



Hà Trâm ngồi xuống, hai tay xoa xoa vào nhau, có lẽ do trời quá lạnh.“Nhưng ngươi biết là ta không thể nhịn hết lần này tới lần khác, ta sẽ nói rõ với nhà mẹ ngươi, sau đó cho ngươi ít tiền, coi như là bồi thường cho việc ngươi đã sinh cho Hà gia hai người con”



Nhị phu nhân thấy Hà Trâm kiên quyết như vậy bèn cố van nài: “Lão gia, tôi thật sự biết sai rồi, tôi về sau không dám nữa”



“Còn có chuyện gì mà ngươi không dám nữa? Đường đường là nhị phu nhân của nhà tri huyện là dẫn một đám người đến quan trọ làm ầm lên, ngươi làm mất mặt Hà Trâm này quá đấy.



Thế này thì Hà Trâm ta còn mặt mũi nào mà sống ở Viễn Sơn này nữa!”



“Lão gia, đều do tam phu nhân và tứ phu nhân xúi giục tôi”



Hà Trâm nổi giận: “Ngươi còn dám nói là người khác xúi giục, đến lúc nào rồi mà còn không biết sai, mà vẫn còn vấy tội lên người khác, ngươi còn nói là thay đổi.



Ta thấy ngươi không thể thay đổi được đâu, người thu dọn đồ rồi đi ngay cho ta, ta sẽ gọi người nhà mẹ ngươi đến đón ngươi về”



Nhị phu nhân ôm lấy chân của Hà Trâm van nài: “Lão gia đừng gọi họ đến, như vậy thà để tôi chết ở đây cho xong, tôi sống là người Hà gia, chết cũng là ma Hà gia”



Hà Trâm dứt ra lạnh nhạt nói: “Hà gia ta không cần người suốt ngày gây thị phi như ngươi, những người làm người khác ghét bỏ thì cũng không thể làm người khác sống yên được”



Lúc này Khả Nhân đi vào, nhị phu nhân thấy vậy vội nói: “Muội muội, ta biết sao thật rồi mà, muội đại nhân đại lượng, cầu xin muội thay ta nói vài lời trước mặt lão gia, cầu xin muội, về sau ta không dám thế này nữa”



Khả Nhân cũng chẳng thích gì cảnh tượng này, hơn nữa nàng đến đây cũng là để nói vài lời cho nhị phu nhân, nàng đến cạnh Hà Trâm nói: “Lão gia, ông xem…”



Hà Trâm ngắt lời: “Nếu nàng muốn nói thay cho người đàn bà đê tiện này thì chí càng khiến mụ ta đè đầu cưỡi cổ nàng mà thôi”



Nhị phu nhân lắc đầu xua tay nói: “Không đâu, thật là không mà”



“Lão gia, nhị phu nhân đã biết sai rồi mà, hơn nữa mấy đứa trẻ không thể không có mẹ, coi như mấy đứa trẻ còn thơ dại mà tha cho nhị phu nhân đi”


Nói rồi nó đóng rầm cửa lại.Hà Thanh cầm cái túi nặng trịch ra về mà đầu óc vẫn mơ hồ.Nhị phu nhân lại gần nói: “Đây là gì? Sao nhiều thế?”



Hà Thanh lắc đầu: “Tỉ cũng không rõ, trước này chưa gặp người thế này bao giờ, không kê đơn mà cho thuốc luôn”



“Nếu không thì sao gọi là thần y? Thôi, về đi, nơi đây hoang phế nhiều năm, nhìn đã thấy sợ, nếu không phải thần y bảo không cho mang theo ngươi thì ta cũng không muốn đến đây một mình”



Hai người chật vật để đồ lên xe, sau đó đánh xe rời miếu, cùng lúc đó Đỗ Văn Hạo và thằng ngốc đã thay đồ và cưỡi ngựa đi về phía ngược lại.Đợi xe của bọn Hà Thanh đi rồi có 4 người ở trong bụi cây đứng dậy: “Lão gia, bây giờ chúng ta vào chứ?”



“Đúng vậy, để xem ai lại dám giả thần giả quỷ ở Viễn Sơn này”



Ba người nhanh chóng đạp cửa xông vào, nhưng bên trong chỉ còn là mạng nhện và bụi bặm, ngoài dấu chân ra chẳng còn gì, hơn nữa nhìn là biết đó là dấu chân phụ nữ.Lúc này thì đến Giang Hoài Viễn cũng giật mình, người ư? Nhưng trong chớp mắt thế người làm sao mà bốc hơi được, đến dấu chân cũng không có, thật kì lạ.“Lão gia, chuyện gì vậy, rõ ràng lúc nãy tiểu nhân nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện mà”



Giang Hoài Viễn không can tâm: “Tìm kĩ cho ta, ta không tin”



Ba người còn lại tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm ra gì cả, một người sợ quá nói: “Lão gia, nghe nói ở đây từng có một cô gái treo cổ tự vẫn, tối nào ở đây cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của người con gái đó, chúng ta nên đi thôi”



Giang Hoài Viễn ra cửa sau chỉ thấy cỏ mọc um tùm, không nhìn ra gì đáng nghi, đành phải dẫn người quay về.Đỗ Văn Hạo quay về quán trọ, Lâm Thanh Đại kể lại ý định của Giang mẫu.Thằng ngốc vô cùng vui mừng: “Tốt quá, lão gia, chúng ta có dược liệu rồi”



Đỗ Văn Hạo nói: “Tám chứ của Dương lão gia vẫn chưa biết là có ý gì, vậy Thanh Đại, nàng xem bức thư thứ hai đi”



Lâm Thanh Đại đưa bức thư thứ hai cho Đỗ Văn Hạo xé ra đọc, trên đó chỉ viết đọc hai chứ “lão tử”



Lâm Thanh Đại xem rồi nói: “Ông già này ra câu đố câm gì vậy, bức trước còn chưa hiểu, ông già này có ý gì vậy?”



Đỗ Văn Hạo cắm mặt vào tờ giấy hồi lâu rồi đột nhiên phá lên cười.Thằng ngốc: “Lão gia cười gì vậy?”



Đỗ Văn Hạo bảo Lâm Thanh Đại lấy bức thư thứ nhất ra, bày mười chữ ra mặt bàn, đặt chữ lão tử dưới hai chữ giang thủy, sau đó nói: “Ta hiểu rồi”



Lâm Thanh Đại vẫn chưa thật sự hiểu: “Hiểu cái gì cơ?”



Đỗ Văn Hạo nói nhỏ: “Ý ông ấy là nếu không đi được con đường của Giang Hoài Viễn thì hãy đi con đường của mẹ hắn, ra tay thế nào thì tùy cơ…”



Lâm Thanh Đại chưa đợi Đỗ Văn Hạo nói hết đã chêm vào: “Thiếp cũng hiểu rồi, lão gia xem, Dươg lão gia đã tính hết cả rồi”



Đỗ Văn Hạo bảo Lâm Thanh Đại đốt hai bức thư đi, sau đó nói: “Như vậy là ông ấy thật sự muốn giúp chúng ta, nhưng cũng nghĩ theo một hướng, cũng coi như là thiên ý”



“Vậy tiếp theo nên làm thế nào đây?”



Đỗ Văn Hạo nói: “Hảo ý của lão phu nhân chúng ta sẽ nhận, nhưng trước đó ta phải đến chỗ Giang trưởng cự thổi gió đã”



Lâm Thanh Đại: “Gió gì cơ?”



Đỗ Văn Hạo thần bí đáp: “Dĩ nhiên là quan phong rồi”



“Tuy nói là tốt, nhưng thang thuốc đó của lão gia đến sang năm mới có kết quả, thời gian đó nhập thuốc kiểu gì?”



Đỗ Văn Hạo nói: “Vì vậy mới cần đến chỗ Hà Trâm một chuyến, những túi thuốc ta đưa cho Giang Hoài Viễn đều đánh số, túi cuối cùng có tên của ta, đến lúc đó hắn sẽ biết thần y đó là ai”



“Vẫn là lão gia nghĩ chu toàn, vậy chúng ta bây giờ đi tìm đại lão gia chứ?”



“Dĩ nhiên là đi bây giờ rồi”



Vào ngày mở chợ cuối cùng Giang mẫu đã mua tất cả nhưng vị thuốc mà Lâm Thanh Đại đã viết ra, sai quản gia mua đủ rồi dùng xe chở đến, Giang Hoài Viễn mãi không chịu xuất hiện, theo cách nói của Đỗ Văn Hạo thì chỉ cần không có trở ngại thì coi như đồng ý rồi, hơn nữa Giang mẫu còn cho Lâm Thanh Đại cái biển nhỏ của Giang gia, chỉ cần không phải mau thuốc tại tiệm thuốc của Giang gia, chỉ cần chìa tấm biển đó ra là có thể mua thuốc với cái giá giống như của Giang gia, đây có thể coi là thỏa hiệp của Giang Hoài Viễn rồi.Thu dọn xong, tranh thủ lúc Giang Hoài Viễn không có nhà Lâm Thanh Đại đến cáo biệt Giang mẫu.Điều này đối với Giang mẫu có phần không nỡ, đặc biệt là bà ta rất thích Lâm Thanh Đại, cảm thấy nàng rất giống mình hồi trẻ, lại biết võ công.



Chỉ tiếc là không có thời gian, hai người nói chuyện trong vườn, Lâm Thanh Đại tặng Giang mẫu miếng ngọc làm kỉ niệm.“Lão phu nhân, cặp ngọc này phu nhân hãy đeo cho hai đứa cháu nội, một nam một nữ mà phu nhân thích nhất nhé”



“Trước đó có tìm thần y rồi, nghe con trai ta nói là vị thần y đó đi không biết quỷ không hay, kê cho nó và vợ nó thuốc rồi, hi vọng lần tới ngươi đến sẽ có tin tốt, nếu không miếng ngọc này sẽ không có ai đeo mất”



Lâm Thanh Đại buồn cười mà không dám lộ ra: “Vậy là tốt nhất”



trong lòng hi vọng bà lão tốt bụng này sớm có thể cùng con cháu hưởng trọn niềm vui thiên luân.Ba người ở lại Viễn Sơn gần một tháng mới đi, đợi cho Khả Nhân hoàn toàn khôi phục rồi mới chuẩn bị về nhà.



Hà Trâm và Khả Nhân tiễn hai người đến tận mười dặ ngoài thành mới lưu luyến quay lại.