Tống Y
Chương 494 : Phủ để trừu tân (rút củi đáy chảo)
Ngày đăng: 19:25 18/04/20
Thoáng chốc đã được hai tháng kể từ ngày xuất phát đi mua thuốc, cũng không biết ở nhà mọi người thế nào, vì vậy ba người Đỗ Văn Hạo đi thẳng về nhà không chút chậm trễ.Sau năm ngày đi đường thì đến một nơi gọi là Tiêu Gia trang, đến đây thì trời đã gần tối, vì vậy Đỗ Văn Hạo quyết định nghỉ lại đây một tối rồi đi cũng không muộn.Qua thôn thấy có một phụ nữ dắt trâu đi qua, Lâm Thanh Đại vội xuống xe hỏi thăm xem gần đây có quán trọ nào để trọ lại không, người đó thấy Lâm Thanh Đại ăn mặc nói năng không giống người trong vùng bèn nói: “Ta thấy cô nương không phải người bản địa phải không? Nơi này không có quán trọ nào đâu, đi thêm khoảng 20 dặm về phía trước có chợ trấn thì có, nhưng sắp tối đen rồi, chắc đi không kịp đâu”
Lâm Thanh Đại nói: “Vậy đại tỉ có biết nhà nào có thể cho thuê cho chúng tôi ở lại một tối không, chúng tôi sẽ trả tiền mà”
Người phụ nữ đó lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết, hay là cô đến đầu thôn mà hỏi, nhà lí trưởng chắc là được đấy, chứ nhà như của chúng tôi chắc các vị ở sẽ không quen”
Lâm Thanh Đại cảm ơn người phụ nữ đó, đang định lên xe thì người phụ nữ đó lại hỏi: “Cô nương đi mấy người?”
“Ba người”
Người phụ nữ đó à một tiếng: “Vậy mấy người đi đi, nếu không có đàn ông thì có thể không cần đi”
nói rồi người đó dắt trâu đi mất.Lâm Thanh Đại lên xe, có phần khó hiểu nói: “Vị đại tỉ này nói có ý gì đó, hay đây là nơi của những người góa vợ?”
Đỗ Văn Hạo cười: “Thôi, đi xem rồi nói”
Ba người đánh xe đến đầu thôi, thấy một góc giống như những thôn khác, có phần lớn hơn và tốt hơn những nhà khác trong thôn, Đỗ Văn Hạo nghĩ, chắc là đây rồi, thế là sai thằng ngốc xuống xe hỏi.Thằng ngốc xuống xe gõ cửa, hồi lâu mới có tiếng người trả lời, gõ tiếp thì có một thanh niên khoảng mười mấy tuổi đi ra, thấy có người lạ lại còn có hai chiếc xe nữa nên hỏi: “Các người đến làm gì?”
Thằng ngốc ngơ ngác, đang định giải thích thì thanh niên đó mở cửa, sau đó quay vào trong nhà gào lớn: “Báo với lão gia, lang trung nhị tiểu thư mời đã đến rồi”
Lập tức trong nhà có một người già và ba cô gái tuổi tác khác nhau đi ra, ai nấy thần thái đều vô cùng nghiêm túc.“Người đâu? Còn không mau mời vào?”
Người già kia lên tiếng.Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại ở trên xe nghe rõ mồn một, xem ra nhà này có người bị bệnh, hơn nữa lại bệnh rất nặng, đã đến rồi thì cứ vào xem sao, lúc anyf mà hỏi trọ chưa chắc chủ nhà đã chịu.Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại xuống xe, ông già thấy có một nam một nữ còn rất trẻ lại gần nên kinh ngạc hỏi: “Các người đến từ huyện Vượng?”
Đỗ Văn Hạo nghĩ đúng là mình đã đi qua huyện Vượng nên gật đầu.Cô gái sau lưng ông già lên tiếng: “Ông nội, đừng hỏi nữa, mau đưa lang trung vào xem bệnh cho cha mẹ cháu đi”
Ông già dẫn ba người vào nhà, sau đó bảo người dưới kéo hai chiếc xe ra sau nhà để, thấy trên xe có dược liệu thì càng tin bọn họ chính là lang trung mà nhị tiểu thư mời đến.Đi qua một hành lang dài là đến một cánh cửa, Đỗ Văn Hạo ngửi thấy mùi tanh tanh của máu, bước vào phòng thấy trên chiếc giường lớn có một người đang nằm trùm chăn, ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo, còn có hai người trông giống a hoàn đang đứng ở đầu giường.Ông già thấy trong ba người Đỗ Văn Hạo giống lang trung nhất bèn nói: “Tiên sinh mau vào khám cho con trai lão đi”
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, Lâm Thanh Đại lấy hộp thuốc ra đưa tấm nệm bắt mạch ra đặt lên chiếc bàn ở đầu giường.Đỗ Văn Hạo nhìn người bệnh trên giường, thấy hai mắt nhắm chặt như đang ngủ vậy.Lâm Thanh Đại nói với ông già: “Mang thêm nến vào đây đi”
Ông già sai người hầu đi lấy thêm nên, căn phòng sáng hẳn lên, người nằm trên giường chớp chớp mắt rồi kêu lên bất lực: “Tắt đi tắt đi”
Ông già đó lại gần nhẹ nhàng nói: “Khang Nhi, lang trung sẽ bắt mạch cho con, con hãy chịu khó chút”
Nói rồi ông ta bảo mấy người đỡ người đó ngồi dậy.Đỗ Văn Hạo cầm lấy tay người bệnh kê lên tấm nệm, người đó không động đậy gì như người chết vậy, hắn thấy người đó môi khô nứt nẻ, mạch đập nặng, mặt mũi tái xanh, chắc là trong người nóng, hắn hỏi: “Bệnh bao lâu rồi? sao lại bị thế này?”
Ông già đáp: “Hơn một tháng rồi, trước đó không hề có bất kì triệu chứng gì cả, buổi tối thì thấy nóng bức không muốn đắp chăn, đến sáng sớm thì bắt đầu thấy loạn, nằm trên giường không nhận ra ai nữa, mà cũng không nghe lời ai, ba ngày trước đột nhiên…đột nhiên nôn ra máu”
Chắc do Đỗ Văn Hạo nắm tay người nằm quá lâu nên người đó dứt tay Đỗ Văn Hạo ra: “Đi ra, không được đụng vào ta!”
người đó dùng lực lớn, không hề giống người bị bệnh nặng.Đỗ Văn Hạo không thàm để ý, cầm lấy tay kia của hắn bắt mạch, lần này dùng một tay bắt mạch, tay kia giữ lấy khuỷu tay hắn: “Uống thuốc gì chưa?”
Người con gái đứng cạnh đưa mấy đơn thuốc cho Đỗ Văn Hạo xem, Đỗ Văn Hạo chỉ xem qua quýt, hầu hết là thuốc cầm máu, không chỉ lắc đầu, người bệnh bị nóng trong lâu nên tâm tính nóng nảy, những lang trung trước không phát hiện ra nên cầm máu trực tiếp nên đương nhiên không có kết quả.Người đó mở trừng hai mắt nhìn Đỗ Văn Hạo: “Ngươi có thật là lang trung em gái ta mời đến không?”
lúc nói chuyện ánh mắt rực lên sự phẫn nộ, do tay hắn bị Đỗ Văn Hạo khống chế nên không rút lạ được.Đỗ Văn Hạo mỉm cười buông tay hắn ra, sau đó bảo Lâm Thanh Đại mài mực viết đơn thuốc, đơn thuốc gồm: “Đào nhân, đại hoàng, quế chi và cam thảo rồi đưa cho ông già nói: “Bảo người dưới đun bốn vị thuốc này với 7 lít nước sôi, đun cho đến khi còn 2 lít rưỡi thì gạn hết cạn thuốc đi, sau đó cho thêm hai lạng mang tiêu vào đun nhỏ lửa, đun khoảng 1 uần trà thì cho người bệnh dùng”
Ông lão dặn dò người dưới làm rồi nói với Đỗ Văn Hạo: “Tiên sinh, như vậy là được sao?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Không vội, có một chuyện ta muốn làm rõ rồi mới kê đơn tiếp theo được”
Người đó bực dọc nói: “Sao mà phiền phức vậy? vậy thang thuốc kia có tác dụng gì?”
“Thanh nhiệt giải độc, ngươi hiểu không?”
“Tất cả các lang trung nói chỉ cầm máu là được, người còn giải nhiệt giải độc gì?”
Kha Nghiêu khóc lóc nói: “Văn Hạo, mọi người sẽ cười muội mất, muội từng là gái thanh lâu, không được sạch sẽ, vì vậy mới dụ dỗ huynh để chưa thành thân mà đã có thai”
Đỗ Văn Hạo nhìn người con gái đang đứng trước mắt mình, lau nước mắt cho nàng nói: “Kha Nghiêu, đó là lí do muội giữ lại chiếc khăn tay đó sao? Giờ ta đã biết tại sao muội lại từ chối ta rồi, không phải không bằng lòng làm thiếp, mà là thấy bất an đúng không? Ngoan, đừng khóc nữa, nghĩ nhiều quá làm gì, về sau không cho muội nói những lời đó nữa, quên đi.
Bây giờ muội là lục phu nhân của Đỗ Văn Hạo ta, đừng nghĩ vớ vẩn gì nữa”
Đỗ Văn Hạo an ủi mãi Kha Nghiêu mới an lòng hơn, hai người ngồi xuống nói chuyện, trời sập tối từ lúc nào.“Đi nào, ra ngoài ăn cơm, đừng ở mãi trong phòng khiến mọi người lo lắng nữa”
Kha Nghiêu nói: “Muội ngại lắm!”
Đỗ Văn Hạo true: “Bây giờ thì ngại gì chứ? Đi thôi”
Nói rồi kéo tay Kha Nghiêu ra khỏi phòng.Trời bỗng đổ tuyết.Kha Nghiêu nói: “Hả! không phải Đại Lý xưa nay không có tuyết rơi sao? Sao lại thế này?”
“Điều đó chứng tỏ muội sẽ sinh con gái, trời xanh đã đặt tên cho nó rồi”
Kha Nghiêu hiếu kì hỏi: “Tên gì?”
“Phi Tuyết”
“Đỗ Phi Tuyết? Hay lắm, nhưng đó là tên con gái, nếu là con trai thì sao?”
“Vậy gọi là Đỗ Thiên Tứ, nghĩa là được trời ban cho”
“Cứ như vậy đi, muội thấy rất hay, thấy sách cổ có viết nếu nam nữ lần đầu tiên mà có thể thụ thai có nghĩa hai người có duyện phận”
Đỗ Văn Hạo ôm chặt Kha Nghiêu vào lòng: “Đúng đấy, ta cũng nghĩ vậy”
Hai cầm tay đi, nhưng đến gần phòng ăn thì Kha Nghiêu đột nhiên dứt tay Đỗ Văn Hạo ra, hắn biết là Kha Nghiêu ngại đành cười tiến vào phòng ăn trước.Thấy ai nấy đều đã vào chỗ đợi, thấy hai người đi vào Liên Nhi vội kéo Kha Nghiêu xuống ngồi gần mình.
Bàng Vũ Cầm nói: “Lâu quá không gặp, hình như muội béo lên thì phải”
Kha Nghiêu cười nhìn Đỗ Văn Hạo không nói.Đỗ Văn Hạo thấy ai cũng nhìn mình bèn cầm đũa lên nói: “Ăn đi, ăn xong ta có chuyện muốn nói với mọi người”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Lão gia, hay nói trước đi, nếu không mọi người ăn không ngon, mọi người nói xem có phải không?”
Đỗ Văn Hạo cười đặt đũa xuống nói: “Cũng được, ba ngày nữa là đến Tết rồi, bọn ta đi lâu như vậy Tuyết Nhi và mọi người vất vả rồi”
Tuyết Sương cười nói: “Nếu lão gia định nói những điều này thì không cần đâu!”
Ngọc Lan nói: “Lúc nãy nghe đại phu nhân nói Đại Lý trăm năm nay mới có tuyết rơi, tuy không lớn nhưng theo quan niệm xưa nay thì ắt có chuyện hỉ mới đúng”
Mọi người đều phá lên cười.“Mấy người thật là, ta muốn cảm ơn mọi người trước, đã vậy thì ta vào đề luôn, ta muốn trước Tết sẽ giải quyết chuyện của ta và Kha Nghiêu, lại vất vả cho Tuyết Nhi rồi”
Vương Nhuận Tuyết vui mừng nói: “Thiếp đã nói là có chuyện vui mà, vất vả gì chứ, cả nhà chúng ta nên mừng cho Kha Nghiêu mới phải”
Kha Nghiêu cúi đầu, cứ như là muốn tìm kẽ nứt nào để chui xuống vậy.Bàng Vũ Cầm có phần kinh ngạc, sau đó cũng cười nói: “Muội đúng là hồ đồ rồi, lúc nãy Tuyết Nhi nói là lão gia và Kha Nghiêu có chuyện vui, thiếp còn tưởng là đùa, tốt quá rồi, tốt quá rồi, Kha Nghiêu cũng nói vài câu đi! Ta thật chưa thấy Kha Nghiêu của chúng ta xấu hổ như vậy bao giờ”
Liên Nhi nói với a hoàn của mình: “Mau đem lịch lại đây, chúng ta xem trong bà ngày tới thế nào, nếu mai không phạm xung thì là tốt nhất, đại phu nhân, nhị phu nhân thấy thế nào?”
Bàng Vũ Cầm: “Tuy hơi gấp, nhưng may là trong nhà đều có sẵn đồ rồi, người dưới nhanh nhẹn, Tuyết Nhi xem thế nào thì tốt”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Nay người Kha Nghiêu nặng nề, hai a hoàn không đủ rồi, để Ngọc Trâm của ta sang bên đó, con nhỏ này nhanh nhẹn cẩn thận mà ít nói, còn phải tìm bốn vú nuôi nữa lo chuyện trong chuyện ngoài, hơn nữa cần có thêm hai a hoàn để sai vặt nữa”