Tống Y
Chương 59 : Vui mừng khôn xiết
Ngày đăng: 19:16 18/04/20
Trong Ngũ Vị đường, sau khi đám người vây xem rời đi, Bàng huyện úy dẫn theo Lôi bộ đầu và Long phó bộ đầu, dưới sự dẫn đường của Lâm Thanh Đại, ra khỏi sương phòng đi về phía hậu đường.
Bàng huyện úy theo hộ tống Lưu bộ khoái bị thương sắp chết đến Ngũ Vị đường, hắn không cùng với đám người vi quan tới hậu viện, dẫu sao hắn cũng đường đường là huyện úy, đương nhiên không thể mất thân phận như vậy, cho nên một mực ngồi trong phòng khách của Ngũ Vị đường, nói chuyện phẩm trà cùng chưởng quỹ Lâm Thanh Đại, Lôi bộ đầu và Long bộ đầu đứng ở bên cạnh, hai người bọn họ kỳ thật rất muốn tới hậu viện xem tình hình, nhưng thượng cấp còn ở đây, đương nhiên phải bồi tiếp rồi, ông ta không lên tiếng thì cũng không dám chạy linh tinh.
Khó khăn lắm mới nghe nói phẫu thuật đã hoàn thành, hơn nữa Lưu bộ khoái vẫn còn sống, Bàng huyện úy lúc này trên mặt mới nở nụ cười, dẫn hai vị bộ đầu cùng Lâm thanh đại đi tới hậu viện.
Đỗ Văn Hạo vội vàng nghênh đón: "Huyện úy đại nhân!"
"Ừ! Tình hình Lưu bộ khoái thế nào rồi?"
"Phẫu thuật rất thuận lợi, phần sau chủ yếu là dùng thuốc đúng bệnh, căn cứ vào tình huống xuất hiện mà áp dụng một số phương pháp để ứng phó."
"Vậy thì tốt!"
Long phó bộ đầu đi vào phòng, thấy tình hình của Lưu bộ khoái, lại nghe Lưu lão há nói Đỗ Văn Hạo quả thật đã dùng đao mổ bụng trị thương, thập phần kinh hãi, ra cửa hồi báo lại cho Bàng huyện úy, mới phát hiện Bàng Vũ Cầm đã ở bên cạnh phụ thân, kể lại cho Bàng huyện úy quá trình mổ bụng liệu thương khiến người ta phải thán phục mà nàng vừa xem. Nàng trước sau vẫn ở bên cạnh quan sát, tất nhiên nhìn rất rõ ràng, cho nên kể lại cũng chính xác nhất, Bàng huyện úy nghe thấy mà miệng không ngậm lại được, nếu không phải nữ nhi tận mắt thấy rồi kể lại, thật sự không dám tin trên thế giới này còn có loại thần kỹ như thế, không nhịn được đánh giá Đỗ Văn Hạo từ trên xuống dưới, giơ ngón cái lên: "Tiên sinh đúng là thần y đó!"
Bàng huyện úy sớm đã biết chuyện mẫu thân hắn và thê tử đem tiền đầu tư vào Ngũ Vị đường, còn phái nữ nhi tới đó làm tam chưởng quỹ, hắn đương nhiên hiểu dụng tâm này của mẫu thân là muốn để nữ nhi và chàng đại phu trẻ tuổi này có cơ hội ở cùng nhau, muốn xúc tiến chuyện hôn nhân, Bàng huyện úy lúc đó có chút không đồng ý, lúc này mới phát hiện, mẫu thân làm vậy đúng là nhìn xa trông rộng, hắn lúc này hiểu rõ hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ, vị lang trung trẻ tuổi này vô cùng không tầm thường, tương lai tuyệt đối sẽ có thành tựu xuất sắc trong ngành y, nếu có nữ tế như thế này, không chỉ nữ nhi thực sự có nơi chung thân nương tựa, e rằng tới lúc đó cả bản thân mình cũng có thể được thơm lây.
Vào buổi chiều, người tới Ngũ Vị đường bắt đầu nhiều hơn, trong đó chỉ có một số ít là tìm hắn khám bệnh, phần lớn là tới xem náo nhiệt, lấy đại một toa thuốc rồi nói là đã chọn thuốc, nhân thời gian hỏi Ngốc Béo và Ngô Thông chuyện mổ bụng liệu thương, nhìn trộm Đỗ Văn Hạo. Người quen của Ngũ Vị đường thì trực tiếp tới hậu đường xem Lưu bộ khoái, thấy hắn hô hấp bình ổn, vẫn còn sống, ai ai cũng kinh ngạc tới mức không ngậm được miệng lại.
Bàng mẫu không nghe thấy gì, Đỗ Văn Hạo lại nhắc lại một lần nữa, thanh âm lớn hơn Bàng mẫu mới nghe thấy, nói: "Lúc trước tai còn tốt, cũng là lần đó, mấy ngày đó mắt không nhìn thấy gì, đột nhiên tai cũng nghe không rõ luôn."
Đỗ Văn Hạo trong long rúng dộng: "Ta bắt mạch cho bà."
Đỗ Văn Hạo bắt mạch xong, lại nhìn bựa lưỡi của bà, hỏi kỹ lại bệnh sử, không ngừng dùng các lại âm điệu cùng Bàng mẫu nói chuyện, xác định tình huống biến hóa của thính lực, cuối cùng, Đỗ Văn Hạo nói: "Lão thái thái, đoạn thời gian đó bà nóng nảy dễ nổi giận, đại tiện khô cứng, mạch huyền vì nổi nóng mà có hiện tượng bị viêm, lưỡi cũng phồng to đỏ sẫm, vừa nóng lại vừa tắc, dẫn tới việc thanh khiếu bị che kín. Nếu như thanh lọc gan đã bị nóng ẩm, làm thông chỗ ứ máu, có lẽ sẽ có thể khôi phục lại bộ phận thính lực.
Bàng mẫu không nghe thấy gì, nghiêng tai chỉ gật gật đầu, hai khuê nữ ghé vào tai bà, lớn tiếng vui mừng nói: "Nãi nãi, tiên sinh muốn giúp người trị bệnh điếc, sau này người có thể nghe thấy rồi!"
"Thật ư?" Bàng mẫu ké tay Đỗ Văn Hạo: "Ngài có thể giúp mắt ta nhìn lại thấy ánh sáng, còn giúp ta nghe lại được thanh âm nữa? Ái chà, đây không phải là thần tiên thì là gì!"
"Cám ơn lão thái thái đã khen ngợi, ta sẽ kê đơn cho bà, bà đây là bỗng nhiên bị điếc và mù, khôi phục sẽ không mất quá nhiều thời gian, có thể một tháng là có hiệu quả ngay, phải kiên trì uống thuốc!" Đỗ Văn Hạo lấy bút viết phương thuốc, sai nha hoàn tới Ngũ Vị đường lấy thuốc.
Bàng huyện úy nói: "Đỗ tiên sinh, ngài không chỉ cứu mạng Ngọc nhi, còn chữa bệnh mù mắt và điếc tai cho lão thái thái nữa, đối với một nhà chúng ta đúng là ân trọng như núi! Thật không biết phải cảm ơn ngài như thế nào!"
"Người một nhà không cần phải nói nhiều, các người đầu tư góp vốn vào Ngũ Vị đường, chúng ta đều là cổ đông, là người một nhà mà."
Lưu thị dịu dàng cười: "Đúng rồi! Lão gia, Đỗ tiên sinh nói đúng đó, sau này đều là người một nhà rồi, không cần phải khách khí."