Tống Y

Chương 60 : Hội chẩn

Ngày đăng: 19:17 18/04/20


Lúc này, tiểu hổ tử ở trong lòng bà vú đột nhiên oa oa khóc lớn. Bà vú bế nó dậy, đi đi lại lại trong phòng, vừa đi vừa ngâm nga hát ru. Nhưng tiểu gia hỏa này không nể mặt mũi ai, tiếng khóc không giảm chút nào.



Đỗ Văn Hạo hỏi: "Sao thế, vẫn khóc đêm hay là không được khỏe?"



Lưu thị gật đầu: "Vâng, lần trước Tống chưởng quỷ khó lắm mới xin được phù chú từ Thành Hoàng miếu về, dán ở trên đường lớn, nhưng cũng không thấy khá hơn."



"Để ta xem nào!"



"Được, bà vú, mau đưa hổ tử cho Đỗ tiên sinh khám đi!"



Nha hoàn đẩy một cái ghế đến để bà vú ôm tiểu hổ tử ngồi xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo. Hài tử này mới mấy tháng tuổi, Đỗ Văn Hạo từ trước đến giờ chưa từng khám bệnh cho hài tử nhỏ thế này. Đặt ba ngón tay lên cổ tay rồi nhanh chóng dịch lên tới khuỷu tay. Nhịp đập của mạch rất khó dò ra, sờ cả nửa ngày cũng không dám xác định rốt cuộc mạch tượng như thế nào. Trong lòng nhớ tới bí quyết chữa bệnh cho trẻ em mà ngày dó Tiền Ất nói với hai đồ đệ của lão, lại nhớ tới biện pháp chẩn bệnh lúc trước đã học. Nhưng những cái này nói thì dễ, khi thực sự sắp chẩn đoán mới thấy rất mờ mịt.



Phí sức cả nửa ngày, cuối cùng nhìn một nửa đầu lưỡi của hài tử, thấy lưỡi thì đỏ còn bựa lưỡi thì trắng. Thầm nghĩ, bá vú đã từng nói, hài tử vào ban đêm, phần lớn là bị cảm lạnh và sốt. Vì sợ hãi mà đổ bệnh, gan thì có thừa nhưng lá lách lại không đủ. Vị tràng ứ đọng, tâm hỏa quá thịnh. Bá phụ nói loại tình huống này phải dùng câu đằng ẩm, có thể chống lạnh thanh nhiệt làm dịu gan. điều dưỡng tràng vị, lại dùng ích nguyên tán để thông suốt các lỗ chân lông, giúp tam tiêu của hài tử được yên ổn. Bệnh khóc đêm này sẽ tự nhiên mà khỏi. Cho dù không tìm ra nguyên nhân chính xác bệnh của tiểu gia hỏa này, nhưng đoán rằng nguyên nhân khóc đêm mười phần chắc tám là như vậy. Quyết định trước tiên cứ án theo phương pháp này mà thử.



Đỗ Văn Hạo đặt bút viết phương thuốc câu đằng ẩm và ích nguyên tán. Bảo bọn họ đi mua thuốc cho hài tử uống, trước tiên uống hai thang, xem hiệu quả thế nào rồi tính tiếp.



Ngay vào lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, người con chưa tới nhưng tiếng nói đã vọng vào: "Đỗ tiên sinh, Đỗ tiên sinh!"



Giọng nói này là của Bàng Vũ Cầm, Đỗ Văn Hạo vội vàng trả lời: "Ta ở trong phòng."



Bàng Vũ Cầm đẩy cửa bước vào, vội vã tới mức mặt trắng bệnh: "Đỗ tiên sinh, ngài mau đi xem xem, Lưu bộ khoái hình như không ổn rồi."



"Hả?" Đỗ Văn Hạo hô lên kinh ngạc, đứng phắt dậy: "Sao lại thế?"




Tiền Bất Thu quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn: "Cút ra ngoài!"



Diêm diệu thủ sợ đến nỗi cả người run cầm cập, chuồn ra ngoài như con chuột nhắt, đứng ở trong viện tử nhìn vào.



Đỗ Văn Hạo hỏi Tiền Bất Thu: "Nên dùng phương pháp nào mới ổn."



"Phục mạch thang - Cứu âm thu dương. Nướng cam thảo, quế chi, sinh khương để bổ sung tâm dương; Sinh đại, a giao, đại ma nhân để bồi dưỡng tâm chi âm huyết; Nhân sâm, mạch đông bổ tâm khí, ích tâm dịch, đại táo hòa tì, rượu để cứu tâm dương thông mạch. Làm tăng tâm dương, bồi dưỡng tâm chi âm huyết."



"Được!" Đỗ Văn Hạo vỗ tay khen nợi: "Mạch là nơi chứa máu. Tim là chủ của huyết mạch, tu bổ mạch tất sẽ chữa được tim. Có điều, phải chăng nên tùy tình hình mà thêm bớt."



Tiền Bất Thu vuốt râu gật đầu: "Thêm bớt như thế nào?"



"Bỏ nhân sâm, mạch đông, thêm ngũ vị tử, còn có bạch hổ của Trọng cảnh và thêm canh nhân sâm nữa."



"Ồ!" Tiền Bất Thu khẽ hít một hơi, cẩn thận đánh giá Đỗ Văn Hạo, chầm chậm vuốt râu: "Lời này rất có lý, à... trước tiên cứ hạ phương thuốc xem thế nào."



"Được!"



Đỗ Văn Hạo tự mình chạy tới tủ thuốc ở tiền đường để chọn thuốc, sai Anh Tử giúp sắc thuốc rồi cầm tới. Lúc này Lưu bộ khoái thần chí không rõ ràng, không thể tự uống thuốc, chỉ có thể dùng bình tưới đổ vào.



Sau khi một bát thuốc được đổ vào, hai người không dám lơ là, đem một băng ghế tới ngồi ở bên cạnh, im lặng chờ đợi, không ai nói gì. Hàm Đầu nhìn Lưu bộ khoái giơ tay vung loạn xạ trên không trung, thỉnh thoảng lại lẩm bà lẩm bẩm, rồi lại nghe tiếng khóc nghẹn ngào của thê tử và tiếng thở dài của mẫu thân Lưu bộ khoái. Đỗ Văn Hạo trong lòng khẩn trương, đầu thì nghĩ Lưu bộ khoái rốt cuộc là bị làm sao, nhưng hắn nghĩ đến vỡ đầu cũng không ra kết quả.