Tống Y

Chương 88 : Mỹ nữ hầu tắm

Ngày đăng: 19:17 18/04/20


Đỗ Văn Hạo lại càng hoảng sợ, cuống quýt khoát tay: “Không được! Cái này..., ha ha, tự ta tắm là được rồi!”



Cái miệng nhỏ nhắn của Anh Tử cong lên: “Sao vậy? Chê chân tay ta vụng về tắm rửa không tốt ư?”



“Không không, ta không có ý đó.” Đỗ Văn Hạo nghĩ tới đêm đó từng nhìn trộm thân thể xuân xanh của Anh Tử, cái lưng gầy mảnh khảnh, kiều đồn tròn trịa, lại tưởng tượng thêm nếu Anh Tử giúp tắm rửa đến lúc đó cả người ướt sũng dáng vẻ lả lướt long lanh, dùng cánh tay bắp sen mềm mại trắng noãn giúp mình kì cọ lên tấm lưng trần, chỉ sợ bản thân sẽ phạm tội tại chỗ. Mặt đỏ lên vội vàng từ chối.



Anh Tử trừng mắt nhìn, nói: “Mặc kệ tiên sinh có ý gì, dù sao ý của phu nhân chúng ta là như vậy!”



“Gì... có ý gì?”



“Bảo ta hầu hạ ngài tắm rửa đấy! Ngài là nhị chưởng quỹ, ta là nha hoàn Ngũ Vị Đường, cũng chính là nha hoàn của ngài, nào có nha hoàn nào lười nhác để cho chủ nhân mình tự tắm rửa? Chuyện này truyền ra ngoài người ta sẽ nói Anh Tử không biết phép tắc. Hơn nữa hôm nay phu nhân chúng ta đặc biệt cao hứng, để cho ta hầu hạ tiên sinh.”



Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: “Phu nhân các ngươi cao hứng vì cái gì?”



“Hôm nay người nhà của người bị bệnh cuồng kia, trực tiếp tìm đến ngài xem bệnh, mặc dù thần y ở sau người, cũng đã nhường cho thần y xem xét, nhưng người ta không chịu vẫn tìm đến ngài. Hì hì, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy kể từ khi Ngũ Vị Đường chúng ta thành lập. Tất nhiên là phu nhân cao hứng rồi!”



Hiểu chuyện tình như vậy, Đỗ Văn Hạo cũng rất cao hứng: “Đúng thế, điều này chứng minh người bệnh đã bắt đầu thừa nhận Ngũ Vị Đường chúng ta rồi.”



“Là công nhận y thuật của tiên sinh ngài đã vượt qua thần y rồi! Hi hi, tiên sinh lao khổ công cao (1), mệt mỏi cả một ngày, hiển nhiên cần nghỉ ngơi cho tốt, về sau ngài cũng đừng khách sáo với Anh Tử như vậy, ngài là đại ân nhân, ngài xem này, cả ngày đã vất vả như vậy! Người khác không đau lòng nhưng Anh Tử lại vì ngài mà đau lòng đó! Giúp ngài tắm rửa xong, Anh Tử lại giúp ngài xoa bóp một lúc, để cho ngài thoải mái thư giãn đến hừng đông, ngày mai tinh thần lên tới mức cao nhất để mà khám bệnh cho người ta, đúng không nào!”



Anh Tử vừa nói vừa giúp Đỗ Văn Hạo cởi áo bào. Đột nhiên ‘xoạch’ một tiếng. Từ trong người Đỗ Văn Hạo rơi ra một món đồ. Anh Tử cúi đầu xem xét. Chính là một trúc cầu bọc trong khăn tay màu phấn hồng thạch lựu. “A” một tiếng. Nhặt lên, nói: “Tiên sinh. Người nào tặng cho ngài vậy?”
Ở thời cổ đại không có cơ cấu bệnh viện như thời hiện đại, lúc xem bệnh đều là tới hiệu thuốc hoặc là tìm đại phu xuất chẩn (2). Trị liệu tại hiệu thuốc hoặc là trị liệu trong nhà, không có tập trung nằm viện trị liệu. Sau này Bắc Tống tại các đường xá thiết lập An Tể Phường tiếp nhận những bệnh nhân nghèo để cho thầy thuốc chiếu cố, khá giống như viện dưỡng lão, cũng không phải thật sự là bệnh viện. Cho nên Anh Tử không biết bệnh viện là gì, chỉ biết trong hoàng cung có một Thái Y Viện, tưởng là cái này. Thái Y Viện thật ra là một cơ cấu quản lý nội bộ, hoàng thân quốc thích sinh bệnh cũng là thái y phải đến tận nhà chẩn bệnh, mà không phải tập trung trị liệu ở Thái Y Viện, cho nên Thái Y Viện cũng không có ý nghĩa như bệnh viện ở hiện đại.



Đỗ Văn Hạo lắc đầu: “Đơn giản mà nói, bệnh viện là một nơi chuyên môn dùng để chẩn trị cho người bệnh, có rất nhiều giường nằm, những bệnh nhân mắc bệnh nặng hoặc là bệnh cấp tính đều tập trung tại hiệu thuốc để quan sát bệnh tình, để kịp thời cứu chữa và tùy chứng bệnh mà bốc thuốc. Sau khi chữa khỏi bệnh thì có thể xuất viện. Chúng ta có thể thu vào viện phí, phí ăn uống và các phí dụng khác v.v. Đương nhiên là đối với người có tiền thôi, còn đối với dân chúng nghèo khổ chúng ta vẫn miễn phí chữa bệnh từ thiện như cũ.”



Anh Tử nhãn tình sáng lên: “Đúng vậy, tiên sinh có thần kỹ phẫu thuật chữa thương, bệnh nhân lưu lại để xem bệnh nhất định rất nhiều, không chỉ trong phương diện cứu chữa, mà hiệu thuốc chúng ta còn có thể bán thuốc, vừa có những thu nhập khác, sinh ý nhất định cao hơn!”



“Đúng vậy! Cái này gọi là tính chất tuần hoàn.” Phát hiện từ ngữ này quá hiện đại, nhưng nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để thay thế, liền hắc hắc cười nói: “Tóm lại, chủ ý này của phu nhân các ngươi rất hay! Ta hoàn toàn tán thành! Đi gọi phu nhân tới đây, chúng ta bàn bạc tốt kế hoạch.”



“Được!”



Anh Tử đáp ứng giòn dã sau đó xoay người muốn chạy ra ngoài, Đỗ Văn Hạo vội vàng gọi nàng lại: “Chờ một chút! Trước tiên tắm cho xong rồi hãy gọi nàng, như vầy còn ra thể thống gì nữa, đừng doạ cho phu nhân ngươi sợ.”



“Hì hì.” Anh Tử quay lại tiếp tục giúp Đỗ Văn Hạo dội nước gột rửa thân thể. Sau khi tắm rửa xong, giúp hắn thay vào một thân y bào sạch sẽ, lau khô tóc, đổ nước đi, dọn dẹp sạch sẽ phòng, lúc này mới đi tới phòng bên cạnh tìm Lâm Thanh Đại tới.”



----------------------------------------



(1) Lao khổ công cao: Càng vất vả công lao càng lớn.



(2) Xuất chẩn: Đại phu đến tận nhà khám bệnh.