Tống Y

Chương 89 : Chuyện lạ

Ngày đăng: 19:17 18/04/20


Lâm Thanh Đại nghe Đỗ Văn Hạo nói ra kiến nghị này, cũng vỗ tay khen hay, quyết định thương nghị chuyện mua nhà...



Việc xây bệnh viện ở thời cổ đại, cách làm này rốt cuộc có được hay không Đỗ Văn Hạo hoàn toàn không nắm chắc, trù trừ một lúc, nói: “Chúng ta hay là đừng mua nhà vội, trước tiên hãy cải tạo viện tử hiện tại để xem đã, đừng đầu tử một lần quá nhiều, vạn nhất bệnh nhân không bằng lòng lưu chẩn, vậy thì mua phí rồi, tiền cũng bị mất không.”



Lâm Thanh Đại mỉm cười: “Chúng ta trên đường hiện tại có tất cả sáu bệnh nhân lưu chẩn, đều là bệnh nặng cả, cái này không nói nên gì sao?”



“Không phải thế.”



“Vậy thì được rồi, đường viện tử của chúng ta quá nhỏ, hiện tại sáu người lưu chẩn là đã chật cứng rồi. Hơn nữa Sỏa Bàn và Ngô Thông còn nằm trên đất để ngủ, dược liệu cũng không có chỗ để phơi, cần phải mở rộng thêm. Hiện tại sinh ý của chúng ta vẫn chữa tốt, hơn nữa mấy nhà ở hậu viện cũng đều là dân nghèo, lần này mà đi thương lượng mua nhà, trả giá rất dễ dàng, mà giá cũng sẽ không cao, sau khi mua sửa sang lại cũng không lỗ nhiều. Nếu đợi đến lúc sinh ý của chúng ta tốt lên, người ta có thể lên giá, phải tốn nhiều tiền mới mua được. Cho nên, muốn mua thì giờ phải mua ngay, dự định phải có quy mô lớn, một lần là mua xong.”



“Ừ, có lý, vẫn là ngươi có đầu óc kinh doanh!”



Đỗ Văn Hạo vẽ trước một sơ đồ thiết kế bệnh viện, bệnh viện này đương nhiên chủ doanh ngoại khoa, kiến trúc chủ yếu là các phòng nằm, chia thành hai bộ phận phòng bệnh bình thường và phòng bệnh cách ly, phòng cách ly truyền nhiễm nằm riêng, dùng tường để ngăn cách.



Hai người căn cứ nhân khẩu của huyện thành và các hương trấn xung quanh, thống kê đại khái số bệnh nhân có thể lưu chẩn mỗi ngày, xác định số phòng bệnh cần xây rồi tính ra số căn nhà cần mua.



Xây bệnh viện, đương nhiên phải có hộ sĩ, chỉ có Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm làm hộ sĩ thì họ sẽ mệt muốn chết. Hơn nữa, rất nhiều công tác hộ sĩ mà nữ hài tử chưa xuất giá như họ không tiện làm, ví dụ như chọc ống niệu, cạo lông trên cơ thể cùng với các bệnh chứng liên quan đến hệ thống tuyến niệu.



Tốt nhất là mời mấy phụ nữ trung niên nông thôn chân tay nhanh nhẹn, độc thân không có vướng mắc cái gì và tư tưởng phong kiến không quá nặn đến đảm nhiệm. Lâm Thanh Đại nói cái này dễ làm, đợi bệnh viện xây xong nàng sẽ đi tìm người.



Khi hai người thương nghị xong thì trời đã về khuya.
“Thông cảm? Bọn chúng có thể so với Long mụ mụ của ta ư?” Tiêm nhi quay đầu nhìn những bệnh nhân đang bất mãn ngồi trên ghế đợi khám bệnh, tay quạt mạnh mấy cái, “những kẻ quê mùa này, bảo bọn chúng đợi đi! Chết cũng chẳng tiếc, ối trời! Thối quá! Mùi gì thế!”



“Cô nương!” Đỗ Văn Hạo sầm mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết tôn trọng người khác không? Không hiểu cái gì gọi là lễ mạo à?”



“Ta không hiểu!” Tiêm nhi tóm lấy đỉnh bạc quơ quơ trước mặt Đỗ Văn Hạo, “ta chỉ biết cái này gọi là bạc! Có thể sai quỷ khiến ma, cũng có thể bảo lang trung ngươi chạy đây chạy đó! Năm lượng! Ngươi có bao giờ khám bệnh mà thu được hơn năm lượng không? Còn chê không đủ à? Lắm mồm cái gì nữa, đi mau!” Tiêm nhi lại đập mạnh bạc trước mặt Đỗ Văn Hạo.



Đỗ Văn Hạo quét mắt nhìn đỉnh bạc đó, giọng nói lạnh như băng: “Ngươi thật sự không hiểu cái gì gọi là lễ mạo à?”



“Không hiểu! Không hiểu!”



Đỗ Văn Hạo cầm lấy đỉnh bạc, bốt một tiếng ném ra đường: “Không hiểu thì cầm đỉnh bạc này đi tìm tiên sinh tư thục dạy cho ngươi đi, rồi hẵng tới mời ta đến khám bệnh!”



Tiêm nhi ngây người: “Ngươi! Ngươi!”



Tuyết Phi Nhi ở bên cạnh nghe vậy sớm đã đầy một bụng tức giận, thấy vậy liền vỗ tay nói: “Ném hay lắm! Có mấy đồng tiền thối thì tưởng hay lắm à?”



Ngô Thông đứng ở quầy hàng cũng cười nói: “Đúng vậy, Miên Xuân viện bọn chúng chẳng phải là một nhà chứa thối nát sao?”



“Ngươi! Ngươi đợi đó!” Nha hoàn nọ dậm chân tức giận, nhón bước chạy ra ngoài cửa muốn nhặt lấy đỉnh bạc đó, nhưng sớm đã bị mấy tiểu khiếu hóa ở góc đường chộp lấy, chạy đi như chuột. “Đứng lại! Đó là tiền của ta! Đứng lại cho ta.” Nha hoàn đó vừa hét vừa đuổi theo. Bệnh nhân trong đường cười phá lên.