Tống Y
Chương 96 : Cùng bệnh trị khác nhau
Ngày đăng: 19:17 18/04/20
Bàng Vũ Cầm gật đầu: "Đúng vậy! Nhìn, trán hắn không có mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, thân thể bởi vì ác hàn mà phát run, lưỡi đài trắng bạc. Nghe, hắn thỉnh thoảng lại ho khan, nhưng tiếng hít thở không có đài âm. Hỏi, hắn thuật lại triệu chứng bệnh là do ác hàn sốt cao, đốt ngón tay đau nhức. Sờ, mạch phù và khẩn hữu lực. Tổng hợp lại, hẳn là thương hàn biểu thực chứng (1) mà tiên sinh vừa mới nói!"
Đỗ Văn Hạo vỗ tay nói: "Hoàn toàn chính xác! Tốt lắm, Vũ Cầm lan tâm tuệ chất, quả nhiên thông minh hơn người, rất thích hợp làm đại phu đó!"
Tuyết Phi Nhi cong môi phe phẩy trước khuôn mặt trứng của mình: "HÌ hì, người trong nhà tự khen người nhà mình, xấu hổ quá!"
Bàng Vũ Cầm xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu nói: "Lúc trước tiên sinh dạy về bát cương biện chứng có nói: Người bệnh nếu như đồng thời cảm thấy nóng cùng lạnh lẽo, đây là biểu hiện đặc thù, vì có chia ra ác hàn thì cũng chia ra các triệu chứng khác nhau, cho nên bệnh sẽ biểu hiện ra bên ngoài. Mà ác hàn phát nhiệt là đặc thù của Thái Dương bệnh, bệnh sinh ra ở Thái Dương. Nguyên nhân mắc bệnh được kể lại là do đi tiểu tiện vào ban đêm gặp lạnh bị tà khí xâm nhập nghĩa là ngoại cảm phong hàn. Mới vừa rồi Đỗ tiên sinh cũng nói hắn là ngoại cảm phong hàn cho nên mới phán đoán là Thái Dương thương hàn biểu thực chứng. Ta phán đoán như vậy bất quá chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi".
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta vừa mới nói rất nhiều. Ngươi có thể linh hoạt ghi nhớ và sử dụng. Đây là điều cần thiết nhất đối với người học y. Xem ra, Vũ Cầm trời sinh là để học y mà".
Tuyết Phi Nhi nói: "Được rồi, được rồi các ngươi nói nghe buồn nông quá! Ở đây còn có ta. Còn có hai bệnh nhân nữa! - Hay là ngươi nói cho chúng ta cái gì là Thái Dương thương hàn biểu thực chứng".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Thái Dương thương hàn biểu thực chứng là gió lạnh mang theo tà độc từ bên ngoài xâm nhập vào Thái Dương. Vệ Dương bị che làm tối tăm đình trệ. Hàn tà từ bên ngoài cản trở. Dương khí trong thân thể không thể phân tán thông suốt. Cho nên toàn thân nóng lên. Hàn chủ đóng lại. Lỗ chân lông cũng co lại. Tất nhiên sẽ không có mồ hôi do bị cản trở. Mất đi công năng thường trực chống đỡ hàn tà tất nhiên sẽ cảm thấy lạnh. Bởi vì trong khi hàn tà nhập thể đi vào kinh mạch thì dương khí không thông cho nên các đốt ngón tay sẽ đau đớn. Nói đơn giản, nếu như người bệnh cảm thấy bị lạnh sau đó trên người lại không có mồ hôi, tất cả các đốt ngón tay đau nhức. Hơn phân nửa chính là Thái Dương thương hàn biểu thực chứng. Hiểu chưa?"
"Cảm thấy hơi mơ hồ". Tuyết Phi Nhi nghiêng đầu nhớ lại một chút. Quay đầu lại hỏi Bàng Vũ Cầm: "Ngươi thì sao? Đã hiểu chưa?"
Khuôn mặt xinh xắn của Bàng Vũ Cầm đỏ ửng. Chỉ chốc lát rồi gật đầu.
"Ngươi đã hiểu là được rồi. Dù sao ta cũng có thể miễn cưỡng hiểu. Được rồi, bây giờ là phương pháp biện chứng, ngươi dạy chúng ta làm thế nào đi?"
Bàng Vũ Cầm cũng mở to mắt nhìn Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nói: "Biện chứng luận trị, biện chứng phải chính xác, luận trị cũng phải chính xác, nếu biện chứng được rồi mà sử dụng kinh phương không đúng cũng không được. Trong các thời đại thông thường khi thầy thuốc trị liệu những chứng bệnh điển để lại rất nhiều rất nhiều phương thuốc quý giá, cung cấp cho chúng ta lựa chọn biện chứng mà áp dụng, chỉ cần căn cứ vào kinh phương này, tiếp theo dựa vào biện chứng tình huống cụ thể mà tiến hành thêm bớt cho thích hợp, là có thể cho ra đơn thuốc chính xác".
"Vậy thì bệnh này cũng có kinh phương sao?"
Đỗ Văn Hạo cùng nhị nữ vội vàng đi tới nhà ăn ở hậu đường dùng cơm trưa, làm đại phu lúc rảnh rỗi ăn cơm, thì ăn gấp, nếu không đợi người bệnh tới thì lại không thể ăn được, gặp phải chứng bệnh nặng cần cấp cứu, nhịn đói một ngày cũng là thường xuyên xảy ra.
Quả nhiên, hắn vừa mới ăn xong bát thứ nhất, chưa kịp xới thêm cơm thì Sỏa Bàn vội vàng chạy vào: "Đỗ tiên sinh, Tiền thần y tới!"
"Ồ". Đỗ Văn Hạo cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục ăn cơm.
"còn có một người bệnh, dùng xe ngựa chở tới".
"Ồ!" Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, Tiền Bất thu râu mép đã mọc dày, cũng là người hành y, tất nhiên phải hiểu chuyện tới bải bỏng vào thời gian người ta đang ăn cơm là thế nào. Nếu tới, nhất định là có người bệnh nào đó, đưa tới cùng mình hội chẩn. Tiếp theo nuốt miếng cơm lớn, trước tiên ăn cơm no rồi hẵng tính.
"bệnh nhân nọ thổ huyết rất nhiều! Hình như sắp chết".
Lần này Đỗ Văn Hạo không thể ăn vào nữa, vứt bát xuống, đứng lên.
Sỏa Bàn tiếp theo lại bồi thêm một câu: "Là từ phủ thành tới, có một phủ thành đại phu tới cùng".
"Từ phủ thành tới?" Đỗ Văn Hạo sửng sốt. Phủ thành cách huyện thành một đến hai trăm dặm, có thể từ phủ thành tìm đến mình khám bệnh, chính là đường xa mà tới. Không ngờ danh tiếng của bản thân ngay cả những người ở phủ thành cũng đã biết rồi. Cũng có vài phần đắc ý đồng thời trong lòng lại mơ hồ có chút bất an. Ngay cả phủ thành đại phu cùng Tiền Bất thu cũng không chữa được, phải tìm đến mình, vậy khẳng định căn bệnh này không nhẹ rồi.
Sỏa Bàn lại nói thêm một câu, lời nói làm cho mọi người đều đứng lên: "Người bệnh là một ni cô!"
-------------------------------------------------
(1) Thương hàn biểu thực chứng: Bệnh cảm lạnh ngoại chứng theo chứng minh thực tế.