Trà Cam

Chương 20 :

Ngày đăng: 09:21 18/04/20


Nhưng mà liên tiếp mấy ngày sau Khương Xá cũng không gặp được người kia. Liên lạc duy nhất của hắn với người đó cũng chỉ ở mấy chỗ xó xỉnh quanh đây, sáng sớm mỗi ngày Khương Xá sẽ đến mấy chỗ cố định, người kia sẽ đem chai lon đựng trong túi, đặt vào những chỗ tương đối kín đáo nhưng Khương Xá lại có thể nhìn thấy được.



Bên cạnh viết một câu: “Chúc cậu gặp nhiều may mắn.”



Ban đầu Khương Xá còn hơi do dự, cũng không định tiếp nhận ý tốt của người bí ẩn kia. Người kia như là đoán được ý nghĩ của hắn, ở bên cạnh túi còn viết thêm một dòng chữ nho nhỏ: “Này, tên nhóc nghèo đói mặc đồ đen kia, ta là thần túi, nhanh đem ta đi đi, ta không muốn đợi ở đây nữa đâu.” Bên cạnh còn vẽ thêm một cái mặt nổi giận.



Khương Xá bật cười, lau sạch biểu tình tức giận kia bằng một cái mặt cười, viết vào bên cạnh: “Này thần túi, ta muốn mang ngươi đi bán đấy, có thể sẽ tới một nơi đáng sợ hơn, vậy phải làm sao đây?”



Ngày hôm sau thần túi trả lời hắn một cái liếc mắt: “Ta cứ thích thế đấy, ngươi nhanh lên đi, thiệt là, nói nhảm nhiều quá đó.”



Khương Xá hỏi lại: “Tại sao ngươi phải giúp ta?”



Sau đó cũng không có ai đáp lại.



“Ngươi rốt cuộc là ai?”



“Chúc cậu gặp nhiều may mắn.”



“Sao ngươi lại không nói?”



“Chúc cậu gặp nhiều may mắn.”



“Thần túi, sau này chúng ta sẽ là bạn bè.”



“Chúc cậu gặp nhiều may mắn.”




Khương Xá chẳng qua là theo bản năng nũng nịu với Lâm Gia, sau đó hắn lại cảm nhận được Lâm Gia đang không vui, liền thay đổi lời nói, đưa tay ôm Lâm Gia: “Ngồi với tớ một chút đi, sẽ đỡ nhanh thôi.”



“Nhanh thôi là bao lâu?” Giọng nói Lâm Gia nghèn nghẹt.



Vấn đề này Khương Xá cũng không biết.



Đường về nhà không xa nhưng hắn lại đi rất lâu, có mấy lần đi không nổi nữa nhưng trong lòng lại nghĩ Lâm Gia vẫn đang ở nhà chờ hắn thì liền im lặng tiến về phía trước. Khương Xá giương mắt nhìn sắc mặt buồn rầu của Lâm Gia, “Sốt ruột?”



Lâm Gia dùng sức ôm chặt hắn, “A Xá, thật ra, tớ rất sợ.”



Khương Xá xoa xoa đầu cậu, “Sợ cái gì?”



“Mấy ngày qua tớ vẫn gặp ác mộng, tớ vẫn không thể quên được dáng vẻ lúc cậu co mình lại run rẩy.” Lâm Gia lùi bước, cầm cái tay tràn đầy vết thương của Khương Xá, khổ sở nhìn hắn, “Giống như vết sẹo trên lòng bàn tay cậu vậy, có thể sẽ khắc sâu trong lòng tớ rất lâu, cậu biết mà, tớ cùng cậu từ nhỏ đến lớn vẫn chung một chỗ, lúc bé tớ cũng không hay nói chuyện với người khác, tớ nguyện ý cùng cậu chung một chỗ, cậu là người quan trọng duy nhất của tớ.”



Lâm Gia cho rằng mình là một người rất kiên cường, gặp chuyện gì cũng có thể hờ hững không để ý, nhưng đụng tới chuyện của Khương Xá cậu lại khẩn trương, cả thế giới, chỉ có Khương Xá là nhược điểm của cậu.



Hóa ra chuyện đem hôm đó đã để lại bóng ma trong lòng Lâm Gia. Dạ dày vẫn đau từng cơn, Khương Xá yên lặng chốc lát, từ từ buông lỏng bàn tay đang đè lên chỗ đó.



Hắn nghĩ: “Khương Xá, ngươi không đau, đừng dọa Lâm Gia.”



Hắn biết thế giới này vẫn còn nhiều khó khăn đang chờ hắn, nhưng có nhiều khó khăn hơn nữa hắn cũng sẽ vì Lâm Gia mà phủ lên cho mình bộ giáp kiên cường.



“Lâm Gia.” Hắn như dùng giọng nói thoải mái bình tĩnh của cả đời này nói, “Cậu nhìn xem, tớ vẫn khỏe, tớ không đau.”